Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng rồng ngâm trong giọng nói truyền ra, như một Long ảnh đáng sợ thôn phệ về phía Lạc Hà, làm cho sắc mặt Lạc Hà cứng ngắc, một bụi cổ thụ bao bọc thân thể nàng ở bên trong, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, Lạc Hà và cả cổ thụ bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đụng vào trên vách đá.
Tần Vấn Thiên xem cũng không nhìn nàng một cái, mà nhìn về phía Mạc Khuynh Thành.
- Người cản ta, giết.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lẽo không gì sánh được, tiếng nói của hắn vừa dứt, tất cả người bên cạnh Mạc Khuynh Thành đều trực tiếp ngã xuống, vẫn lạc dưới tiếng kiếm rít, duy chỉ có mình Mạc Khuynh Thành vẫn bình yên vô sự đứng đó, thất thần nhìn Tần Vấn Thiên.
- Chắc chắn ta sẽ đưa nàng đi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên vô cùng cứng cỏi.
Mạc Khuynh Thành lắc đầu, nàng giống bị một cỗ lực lượng cường đại bao phủ, một cỗ lực lượng làm người ta hít thở không thông áp trên người nàng, quần áo Mạc Khuynh Thành cuồng loạn bay múa.
- Ngươi đưa không nổi nàng đi.
Đại điện cao vút tận trời, có ánh mắt một người nhìn về bên này, con mắt của hắn đáng sợ không gì sánh được, như có thể xuyên thấu hư không.
Lời nói vừa dứt,Mạc Khuynh Thành nhanh chóng lui về phía sau, Tần Vấn Thiên nhìn tận mắt thấy Mạc Khuynh Thành bị hút đi, lại không thể làm gì.
Một khi hắn rời khỏi Yêu kiếm, không nói đến chuyện cứu Mạc Khuynh Thành, mà bản thân hắn cũng chắc chắn phải chết.
Nhìn Mạc Khuynh Thành vươn tay lưu luyến không rời, nước mắt rơi mang theo vô tận quyến luyến, lòng của Tần Vấn Thiên thật đau.
Mạc Khuynh Thành cứ như vậy càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, dần dần, sẽ biến mất trong tầm mắt.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, tầm mắt của hắn theo từng bước đi của Mạc Khuynh Thành, đi đến rất xa, mãi cho đến cuối Đan Vương Điện, ánh mắt của hắn vẫn dừng ở đó.
Bỗng nhiên có một cánh cửa cấm địa từ từ mở ra, Mạc Khuynh Thành bị hút vào trong, phía sau cánh cửa cấm địa kia, mây mù mờ mịt, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn cảm giác được, hình như có một lực lượng tà ác không gì sánh được bên trong.
- Chăm sóc mình thật tốt.
Mạc Khuynh Thành nhắm mắt lại, nghiêng thế khuôn mặt, bị nước mắt thấm ướt, nàng như là ở nhìn không khí ngôn ngữ, nàng hi vọng, vô luận nàng phát sinh cái gì, hắn đều có thể mạnh khỏe.
- Ô...ô...n...g!
Thân thể Mạc Khuynh Thành, rơi vào vách núi phía dưới, Tần Vấn Thiên cảm giác tựa như cũng muốn tùy theo mà đi, một cỗ to lớn hơn tà ác lực lượng tràn ngập, làm cho trong đầu Tần Vấn Thiên kịch liệt vô cùng run rẩy.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cửa cấm địa đóng kín, cảm nhận của hắn bị trực tiếp cắt đứt, Tần Vấn Thiên không nhìn thấy phía dưới có cái gì, nhưng hắn biết, phía dưới vách núi kia, cất dấu đáng sợ tà ác tồn ở.
- Không...
Đan Vương Điện, một tiếng thống khổ gào thét tuyệt vọng kèm theo kiếm âm vang vọng giữa trời đất, Tần Vấn Thiên ngửa mặt lên trời gầm thét, liên tục bước ra, giống như muốn đi về phía cửa cấm địa, ý chí của hắn như muốn quét sạch thiên địa, khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh thấu xương.
Vì sao Tần Vấn Thiên tuyệt vọng như vậy.
- Ô...ô...n...g, ô...ô...n...g, ô...ô...n...g...
Đại điện cao vút tận trời, có mấy bóng người bước ra, xuất hiện xung quanh Tần Vấn Thiên, bọn họ nhìn người đang gầm thét thống khổ kia bằng đôi mắt vô cùng thản nhiên, không có chút tình cảm nào.
- Tuyệt vọng, chẳng qua lúc này mới bắt đầu.
Một giọng nói lạnh như băng truyền ra, sau đó bàn tay của mấy người vây quét Tần Vấn Thiên vung lên, trong một giây, trên vòm trời, từng cây cột đá khủng bố từ trên trời giáng xuống, xuất hiện xung quanh người Tần Vấn Thiên.
- Oanh, oanh, oanh!
Mỗi cột đá giống như bị lực lượng vô hình liên kết với nhau, những người đó hờ hững nhìn chằm chằm thanh niên kia, trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo.
- Phản bội Đan Vương Điện, bạn gái của ngươi phải vạn kiếp bất phục, ngay cả ngươi cũng bị rút linh hồn.
Giọng nói này vừa dứt, phía trên cột đá có một cỗ uy thế khủng bố bao phủ Tần Vấn Thiên, giống như ánh sáng đáng sợ, làm cho vô số người run rẩy.
- Đây là phó điện chủ Đan Vương Điện, bọn họ khởi động Tuyệt Hồn Trận của Đan Vương Điện, muốn rút linh hồn của Tần Vấn Thiên, dù kiếm của hắn mạnh bao nhiêu, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.
Mọi người thầm than đáng tiếc, mặc dù Tần Vấn Thiên kinh tài tuyệt diễm, hôm nay chắc chắn phải chết.
Còn có Mạc Khuynh Thành, đáng tiếc cho đôi thần tiên quyến lữ này phải chịu khổ.
Tần Vấn Thiên giống như không nghe được lời nói của người kia, hắn ngẩng đầu, con mắt dường như đến từ Cửu U Địa Ngục nhìn hư không, có một giọt nước mắt rơi xuống.
Chỉ thấy, bờ môi của hắn chậm rãi mấp máy.
Lúc này, Đan Vương Điện nổi gió, cuồng phong thổi qua, rất lạnh, rất lạnh.
Giờ khắc này, phía trên bầu trời có ánh sao rơi vãi, vô tận Tinh Thần chiếu rọi xuống, rơi vào trên người Tần Vấn Thiên.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đứng ở đó, giống như như người đến từ Viễn Cổ, lại giống như cổ lão Thần Linh, nhận triều bái bát phương.
Giữa trời đất có yêu phong, Yêu ngâm.
- Yêu Thần Chi Ngâm, Cổ Niệm Thông Thiên, tụ bát phương Yêu khí, nuốt Tinh Không Yêu Nguyên, niệm thông bát phương Yêu Thần, mệnh ta hóa Yêu!
Giọng nói giống như đến từ Viễn Cổ truyền ra, nước mắt Tần Vấn Thiên từ khóe mắt chảy xuống, thân thể hắn biến hóa đáng sợ.