Thái Cổ Thần Vương

Chương 747: Chương 747: Vì giết người mà đến (1)




Tần Vấn Thiên đứng ở trong đám người, cũng không bắt mắt, nhìn thấy Ân Đình xuất hiện, trong mắt hắn lóe ra một luồng sát niệm.

Sáu đại thiên kiêu bao vây tiêu diệt hắn, suýt nữa khiến Tiểu Hỗn Đãn và Luyện Ngục ngã xuống, nếu không có hai vị đồng bạn thề sống chết thủ hộ, hắn đã ngã xuống, hôm nay, Luyện Ngục cũng còn trọng thương chưa khôi phục, chỉ có thể sinh tồn ở trong huyết mạch của hắn.

Hôm nay Ân Đình này đã xuất hiện, đó là ngày chết của hắn.

Ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, Vân Nhu đứng ở đó, nàng đuổi theo ra khỏi Binh phủ đã đuổi kịp Tần Vấn Thiên, rất tò mò đối với người áo đen này, nhưng sau khi làm đến đến nơi đây, lập tức bị tình hình trước mắt làm rung động. Chín đại phái, hoàng thất hoàng triều Đại Thương ùn ùn buông xuống, cảnh tượng bực này rung động cỡ nào, hôm nay, Ân gia thiên kiêu Ân Đình, muốn tranh thủ một đường cơ hội, trở thành đệ tử chín đại phái hoặc là gia nhập hoàng thất Đại Thương hoàng thành.

- Ân Đình này thực lực phi thường lợi hại, nhân vật thiên kiêu Ân gia, không biết có thể được chín đại phái coi trọng hay không.

Vân Nhu vừa rồi nhìn thấy một vị cường giả ngã xuống ở trong Tử Lôi Kiếm Cổ trận cũng rất kinh hãi, không ngờ ngay cả lấy được tư cách nhập môn cũng có nguy hiểm, quả nhiên chín đại phái không dễ bước vào như vậy.

Ân Đình đã bước vào trong Tử Lôi Kiếm Cổ trận, chỉ thấy cả người hắn cũng tắm rửa lôi điện, trên người có lực lượng đại địa mênh mông, mỗi một bước bước ra đều trầm ổn như núi, nhưng theo hắn bước chân lên trên, trong trận tử lôi rống giận, kiếm khí rít gào, tiếng trống đoạn tâm mạch người ta, khiến hắn đi một chút dừng một chút, bước chân cực chậm, đến chính giữa, liền phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng vẻ mặt Ân Đình lại lộ ra ánh sáng sấm sét, tử lôi hộ thể, giống như đan xen với sấm sét trong trận, vẫn vững vàng đạp bước, gió lốc nhất thời càng cuồng, giữa đường, hắn liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, rốt cuộc bóng người mạnh mẽ bước một phát, đi ra khỏi Tử Lôi Kiếm Cổ trận, bước lên diễn võ trường trung ương, khí tức có chút phập phù.

Nhưng lại vẫn chói mắt như cũ, hấp dẫn ánh mắt mọi người, để người ta hướng tới.

Nhưng chín đại phái vẫn ai làm việc người ấy, không nói một lời, giống như cái gì cũng chưa từng nhìn thấy.

Nhân vật thiên kiêu thế lực lớn thành Huyễn Vương, nếu là đặt ở toàn bộ hoàng triều Đại Thương mà nói, cũng chỉ có thể tính là thiên tài, Đại Thương mênh mông, loại thiên tài này vẫn là không ít, chín đại phái tự nhiên sẽ không dễ dàng coi trọng, còn muốn xem biểu hiện tiếp sau của gã.

- Ân Đình tuy bước qua trận pháp, nhưng ói ra vài ngụm máu, đã bị thương không nhẹ.

Nhìn Ân Đình, trong lòng mọi người nghĩ, cân nhắc mình có thể bước qua Tử Lôi Kiếm Cổ trận kia hay không.

Vân Nhu cau mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

- Xem ra, ta không có hi vọng rồi, trận pháp này, ta không đi qua được.

Hai người kia bên cạnh Vân Nhu cũng đi theo ở bên cạnh, nghe nói lời ấy, cũng đều lộ ra ý mất mát, bọn họ ngày thường coi như là người phi phàm, nhưng đối mặt trận này, lại cảm thấy vô lực chinh phục.

Sau Ân Đình, lục tục có người tới trong Tử Lôi Kiếm Cổ trận, có người thất bại, thậm chí ngã xuống, cũng có người thành công.

Tần Vấn Thiên từ đầu tới giờ chưa động, hắn chỉ là âm thầm quan sát, trong nháy mắt, đã nửa ngày trôi qua, đã có rất nhiều người lục tục thông qua Tử Lôi Kiếm Cổ trận, trong đó, không thiếu một số nhân vật thiên tài không phải thành Huyễn Vương, bọn họ đến từ Đại Thương hoàng thành, sáu vương thành khác trong bảy đại vương thành hoặc là địa vực khác.

Hôm nay, đều hội tụ đến nơi này.

Ân Đình, Kim Diễm, Kiếm Kinh Thiên, Phong Vân Hạc cùng với Tạ Vũ, đều đã đi lên diễn võ trường thật lớn, sáu đại nhân vật thiên kiêu, chỉ còn lại có Thương Thích, còn chưa đi lên.

Thế lực lớn chỗ bọn họ đều mặt mỉm cười, trong lòng mơ hồ có ý chờ mong mãnh liệt, nếu là được chín đại phái lựa chọn, như vậy, liền có cơ hội một bước lên trời, mượn đây là ván cầu, tương lai còn có thể bước vào Hoàng Cực Thánh Tông.

Tuy cường giả trên đài diễn võ đã có không ít, nhưng bọn họ lại chưa tranh phong, mà là đều đang đợi, về phần cảnh giới của bọn họ, phần lớn đều là Thiên Cương cảnh tầng năm cùng Thiên Cương cảnh tầng sáu, người Thiên Cương cảnh tầng bốn cùng với thấp hơn cũng có, nhưng rất ít, bọn họ nhìn thấy loại tình huống này biết mặc dù lên đài diễn võ, chỉ sợ kết cục sẽ không quá tốt.

Lần này người cầm đầu Trượng Kiếm Tông, chính là Lâm Soái, sư tổ đưa tin, muốn thanh thế mênh mông cuồn cuộn, tìm được thanh niên áo trắng trong hình ảnh, lại không để lại nhiều tin tức khác.

Thành Huyễn Vương lớn như vậy, thanh niên áo trắng rời khỏi Thiên Sơn sơn mạch hay không cũng chưa biết, muốn đi tìm một người, nói dễ hơn làm, hy vọng mượn cái này tuyển nhận đệ tử, có thể dẫn hắn ra.

Chín đại phái tề tụ, thanh thế này, hẳn là đủ lớn rồi nhỉ, nếu người này thực là người sư tổ muốn tìm, tất nhiên bất phàm, sao có thể bỏ qua kỳ ngộ chín đại phái tiến đến này.

Lâm Soái tuy đến lúc này còn chưa nhìn thấy thanh niên áo trắng, nhưng hắn cũng không vội, hắn có thời gian, có thể chậm rãi chờ.

Thanh niên áo trắng không xuất hiện, hắn sẽ ở đây chờ ba tháng, nghĩ hẳn Trượng Kiếm Tông hắn không đi, các phái khác trong chín đại phái cũng sẽ không đi.

Lâm Soái giờ phút này, đối với thanh niên áo trắng kia cũng rất tò mò. Sư tổ tính cách cổ quái, chính là lão nhân cực kỳ cố chấp, làm việc tùy tâm sở dục, hôm nay nghe nói đang dạo chơi bốn phương, hiển niệm Trượng Kiếm Tông, chỉ vì dặn việc thanh niên áo trắng, hắn tự nhiên muốn xem thanh niên áo trắng là người như thế nào.

Nếu hắn biết, đây chỉ là một trò đùa dai của sư tổ hắn ở trên đường, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Ngày đó lão giả gặp được Tần Vấn Thiên quả thật là ngẫu nhiên, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi cũng đều có cá tính, mới hấp dẫn lão chú ý một đoạn thời gian, vì thế có trò khôi hài lớn này.

Trên diễn võ trường, bóng người Từ Lam và Cơ Tuyết xuất hiện ở nơi đó, bọn họ đều là ngoại môn đệ tử Thanh Hoa sơn, lần này đến, tự nhiên chỉ vì Thanh Hoa sơn.

Từ Lam đi đến trước mặt các cường giả Thanh Hoa sơn, nói:

- Vãn bối Từ Lam, chính là ngoại môn đệ tử Thanh Hoa sơn, muốn bái vào Thanh Hoa sơn môn, khẩn cầu các vị tiền bối ban cho cơ hội khảo hạch.

- Ngươi đã muốn trực tiếp khảo hạch, ta cũng thành toàn cho ngươi.

Chỉ thấy một người của Thanh Hoa sơn nhìn Từ Lam gật đầu. Kẻ này cũng là nhân vật bất phàm, chỉ thấy hắn vung bàn tay, nhất thời có một ngọn núi lơ lửng phía trước khán đài cường giả Thanh Hoa sơn, ‘ầm’ một tiếng vang lớn, ngọn núi này lại trực tiếp rơi ở trên diễn võ trường.

- Núi này là Thanh sơn, ngươi nếu có thể mang Thanh sơn gánh lên ba thước, ta liền trực tiếp tán thành ngươi, thu vào Thanh Hoa sơn môn.

Cường giả Thanh Hoa sơn mở miệng nói, Từ Lam vẻ mặt nghiêm túc, đi lên phía trước, tới phía trước Thanh sơn kia.

Chỉ thấy hai tay hắn vòng quanh, lại nào ôm được một ngọn cổ sơn, chỉ có thể tóm chặt vách núi, sử dụng đại lực nâng lên phía trên, thanh sơn không chút nhúc nhích, không thể lay động mảy may.

- Nếu ta có thể ôm lấy thanh sơn, có thể có cơ hội bái vào môn hạ Thanh Hoa sơn hay không?

Có cường giả khác hỏi.

- Nếu chúng ta tán thành, thì được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.