- Tiên Miêu cảnh tam diệp!
Trương Cuồng đột phá đến Tiên Miêu cảnh tam diệp? Hôm gã mất tích mới chỉ đến Tiên Miêu cảnh nhất diệp, mấy ngày không gặp đã đột phá đến Tiên Miêu cảnh tam diệp?
Nghe Sở trưởng lão vạch tu vi của Trương Cuồng, Trương Dương bị đánh gã tính xông lên báo thù hoàn toàn vứt bỏ ý định này.Trương Dương không ngốc rất nhanh đoán được hai ngày này Trương Cuồng gặp tiên duyên kỳ ngộ, nếu không tại sao tu vi bỗng chốc nhảy lên đến Tiên Miêu cảnh tam diệp? Trương Dương cứ nghĩ mình là Tiên Miêu cảnh nhất diệp đã bắt kịp tốc độ của tử chủng, trong lòng gã bỗng dâng lên cảm giác kiệt quệ.
Lý Tĩnh luôn lặng im theo dõi cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Cuồng, mắt gã lóe tia sáng, biểu tình thẫn thờ, trong đầu văng vẳng giọng Sở trưởng lão: Tiên Miêu cảnh tam diệp . . . Tiên Miêu cảnh tam diệp . . .
Tần Hạo Hiên không quá ngạc nhiên việc Trương Cuồng thăng lên Tiên Miêu cảnh tam diệp, dù sao gã rớt xuống vực ngàn trượng có thể nhặt về cái mạng, gặp kỳ ngộ gì nhảy lên hai đẳng cấp cũng là chuyện bình thường. Việc gấp hiện giờ là nhanh chóng đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm thiên tài địa bảo, nhanh chóng tăng tu vi của bản thân lên. Trương Cuồng là tử chủng, bây giờ có kỳ ngộ, tốc độ tu luyện tất nhiên tiến triển cực nhanh, nếu bị gã bỏ xa chờ khi gã tìm hắn tính sổ thì nhức đầu.
Từ Vũ đứng sau lưng Tần Hạo Hiên thầm siết chặt nắm tay. Khi Trương Cuồng bộc phát ra linh lực Tiên Miêu cảnh tam diệp trái tim Từ Vũ thắt lại, nàng và gã không có thù hận gì, nhưng sau khi gã mạnh lên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hạo Hiên ca ca. Không được, ta phải cố gắng tu luyện nhiều hơn nữa, không thể để Trương Cuồng mạnh lên rồi đối phó Hạo Hiên ca ca!
Mộ Dung Siêu luôn âm thầm chú ý từng hành động của Từ Vũ, thấy nàng siết chặt nắm đấm liền đoán ra suy nghĩ của nàng, trong lòng một nửa ghen một nửa căng thẳng. Mộ Dung Siêu canh cánh trong lòng việc Từ Vũ tích Tần Hạo Hiên, nhưng gã rất thích nhân phẩm làm người của hắn, hơn nữa hắn đã giúp gã nhiều việc. Nếu gã có thể nhanh chóng cường đại, kiên định trợ giúp Tần Hạo Hiên, biểu hiện ra khí phái nam tử hán thì sẽ chiếm được ưu ái của Từ Vũ.
Những người khác mỗi người một tâm sự, chép miệng kinh thán. Trương Cuồng đã đi tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, hai người mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau, nhìn sâu vào mắt đối phương.
Hoàng Long hóa thành luồng sáng đỏ xuất hiện trước mặt mọi người:
- Trương Cuồng, ngươi thế này là . . .?
Chưởng giáo một phái ngày thường ở trên Hoàng Đế Phong, ít có đệ tử gặp được. Nay chưởng giáo tự mình đến, mọi người quỳ xuống đất.
Trương Cuồng quỳ xuống nói:
- Đệ tử lỗ mãng làm chưởng giáo lo lắng, mấy ngày trước đệ tử đến Bách Thú Sơn tăng kiến thức.
Hoàng Long đánh ra linh pháp bao phủ Trương Cuồng, xác nhận gã không có vết thương nặng hoặc tai họa ngầm gì, thở phào nói:
- Sau này nhớ đừng bướng bỉnh bốc đồng vậy nữa, trong núi không phải chỗ tốt để đi, muốn tăng kiến thức cũng phải báo lên trên biết, ngươi nhớ chưa?
Trương Cuồng ngước đầu nhìn khuôn mặt Hoàng Long lo lắng, lại cúi người dập đầu nói:
- Đệ tử ghi nhở, đệ tử làm chưởng giáo lo lắng, sau này sẽ không tái phạm nữa.
Hoàng Long khẽ thở dài hỏi:
- Gặp kỳ ngộ trong núi? Xem tu vi của ngươi . . .
Trương Cuồng lắc đầu, mắt tràn ngập chân thành, ai đều nhìn ra gã nói thật lòng:
- Xem như có nhưng cũng coi như không.
Hoàng Long và Tần Hạo Hiên tò mò. Trương Cuồng chậm rãi móc một tờ giấy ra khỏi ngược. Con ngươi Hoàng Long rút thành lỗ kim.
Phù long! Phù long tàn khuyết! Tuy đã rách rưới nhưng đúng là phù long. Tuy nhiên thứ này là vũ khí giết địch, không phải vật giúp đỡ tăng tu vi.
Trương Cuồng liếc qua Tần Hạo Hiên, chậm rãi nói:
- Tu vi là đệ tử tự mình luyện ra. Đệ tử trượt chân rớt xuống vách núi may mắn còn sống, ngồi dưới vực suy nghĩ thật lâu mới hiểu rõ một vấn đề. Đệ tử là tử chủng, là con trời chọn nhưng luôn muốn ỷ vào thân phận tìm ngoại lực hỗ trợ hoàn thành chuyện đệ tử muốn làm, hành động này rất ngu xuẩn!
Hoàng Long Chân Nhân gật gù, mắt lóe tia thưởng thức và mong đợi. Hoàng Long Chân Nhân biết rõ tiểu hài tử trong Linh Điền Cốc xích mích, vốn định ngày sau mang Trương Cuồng ra ngoài rèn luyện, qua sự kiện khác làm gã hiểu chuyện sau đó trưởng thành, không ngờ gã tự nghĩ thông.
Trương Cuồng bình tĩnh nói:
- Sau khi nghĩ thông đệ tử khoanh chân đả tọa, tu luyện điều dưỡng, sau đó đệ tử từng chút một bám vách đá bò lên.
Mọi người nghe mà kinh hồn táng đảm. Vách vực sẽ có đường lên nhưng Trương Cuồng chọn đường mạo hiểm nhất là leo lên.
Trương Cuồng tiếp tục bảo:
- Đệ tử bò lên vách núi nhìn phương xa, cảm thấy mình lúc trước rất buồn cười, vì thế đệ tử có tu vi tam diệp.
Hoàng Long lộ vẻ mặt hiểu ra gật đầu. Con người khi đối mặt cái chết thường dễ đột phá, tìm đường sống trong cái chết rồi đại triệt đại ngộ, cộng với thiên phú tử chủng, được tu vi tam diệp cũng hợp lý. Xem ánh mắt của Trương Cuồng là biết gã không giấu diếm.
Trong lòng Hoàng Long rất vui, nếu Trương Cuồng vì kỳ ngộ mới có tu vi như hôm nay tuy cũng đáng giá chúc mừng, nhưng loại không có kỳ ngộ mà trưởng thành từ tâm cảnh khiến tu vi tăng cao đột phá càng quý giá hơn.
Hoàng Long tu luyện nhiều năm biết kỳ ngộ có thể giúp người trưởng thành trong một chốc nhưng căn cơ không vững chắc. Tử chủng vốn có tư chất nghịch thiên, nếu có kỳ ngộ lớn tuy trưởng thành rất đáng sợ nhưng có lẽ đạo tâm không ổn định, tương lai gặp phải chướng ngại sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Mắt Hoàng Long tràn đầy vui mừng nói:
- Rất tốt, rất tốt. Các ngươi đứng lên hết đi.
Trương Cuồng đứng dậy đến gần Tần Hạo Hiên:
- Trước kia ta không đúng.
Tần Hạo Hiên rất ngạc nhiên, Trương Cuồng mà nhận sai?
Không đợi Tần Hạo Hiên suy nghĩ trả lời thế nào Trương Cuồng bổ sung thêm:
- Ta luôn muốn dựa vào người khác xử ngươi, đây là lỗi của ta. Dưới vực thẳm ta đã nghĩ thông, muốn giết ngươi phải tự mình ra tay, ta phải dựa vào bản lĩnh của mình giết ngươi! Giống như hôm ở Đại Điền trấn ngươi đánh bị thương ta là dựa vào bản lĩnh của chính ngươi.
Khi Trương Cuồng nói những lời này Tần Hạo Hiên không thấy vẻ ngông nghênh ngày xưa trong đôi mắt sâu thẳm của gã.