Hai đùi Tô Dật ngồi khóa trên lưng đại mãng xà, xích quang trong tay bạo phát, sát na, hai quyền như mưa, từng quyền từng quyền liên tiếp bạo oanh xuống.
- Phanh phanh phanh phanh phanh
- A...
Từng hồi tiếng vang trầm thấp, quyền quyền thấu thịt, đại mãng xà da tróc thịt bong, huyết vũ tung tóe, miệng liên tục kêu thảm, song nó căn bản đã không cách nào động đậy, đuôi lớn bị cắm ngược vào nham thạch không thể rung chuyển mảy may, đầu lâu giãy dụa, nhưng tùy theo mấy quyền của Tô Dật đấm xuống, dần dần cũng uể oải.
- Phanh phanh!
Tô Dật bạo phát, quyền đầu màu đỏ thẫm bành trướng, khí tức uy nghiêm hủy diệt, mỗi một quyền đấm xuống, trên đầu lâu đại mãng xà lại nổ tung huyết động.
Khí tức trên thân Tô Dật càng lúc càng hư nhược, tốc độ quyền đầu rơi xuống cũng càng lúc càng chậm.
Đợi khi sức lực hao hết, nắm tay Tô Dật cũng triệt để dừng lại.
Đầu lâu đại mãng xà hóa thành một đoàn thịt nhão, một cường giả Man Yêu Thú Yêu Hư Cảnh cứ thế bị trực tiếp oanh bạo đầu lâu.
- Rống
Tiếng gào thét của con dị thú hung hãn vừa nãy càng lúc càng xa, không biết từ lúc nào mà nó đã trốn không thấy tung tích.
- A...
Tô Dật ngửa mặt lên trời rống to, tiếng kêu bi thương, khiến người nghe mà xót cả ruột gan.
Màu đỏ ngầu trong mắt triệt để tan biến, khí tức trên thân cũng dần biến mất.
Đám người Hùng Chiến, Hổ Trì sửng sờ nhìn nhau, trong lòng chấn kinh, cường giả Man Yêu Thú Yêu Hư Cảnh không ngờ lại bị gia hỏa kia đánh giết.
Nhưng lập tức, mấy người Hùng Chiến, Hổ Trì ngước mắt nhìn về phương xa, nơi đó là hướng quê nhà bọn họ, lúc này đã cách quá xa, bọn họ trốn ra được, song tộc nhân lại đều bị giết, bị người huyết tẩy.
Ai nấy song quyền nắm chặt, đôi mắt ướt át.
Trên lưng đại mãng xà, Tô Dật thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch như giấy, nước mắt bất giác chảy ra.
Nhét mấy viên đan dược trị thương vào miệng, Tô Dật nhảy xuống từ trên lưng đại mãng xà, từ trong túi không gian móc ra một thanh Linh Binh, dùng sức cắt mở da đại mãng, từ trong bụng lấy ra một viên Yêu Đan lớn chừng nắm tay, huyết quang tràn khắp.
Mấy người Hổ Trì, Hùng Chiến đứng từ xa xa nhìn Tô Dật làm hết thảy, bọn họ muốn tiến lên, song lại không dám, mà một mực lặng lẽ đứng bên cạnh.
Thu hồi Yêu Đan, Tô Dật rút ra phá kiếm trên đuôi rắn, tìm một đoạn dây mây bền chắc trên mặt đất, lần nữa vác phá kiếm và đại đao Linh Binh mới kia ở trên lưng.
- Không trọng thương chứ?
Lúc này Tô Dật mới đi đến trước người đám Hổ Trì, mắt nhìn bọn họ, mở miệng hỏi.
- Không sao.
Hùng Chiến, Hổ Trì và cả mấy người lớn tuổi bộ lạc Liệp Hổ kia ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
- Có biết chỗ này là đâu không?
Tô Dật đánh giá bốn phía, hỏi.
- Hẳn là trong Man Yêu Lâm.
Một tộc nhân bộ lạc Liệp Hổ tương đối lớn tuổi mở miệng.
- Còn có rất nhiều người rơi xuống quanh đây, chúng ta đi tìm xem.
Nghe vậy, Tô Dật thoáng động dung, đây là trong Man Yêu Lâm, nghe đồn Man Yêu Lâm chính là thiên đường của Man Yêu Thú khắp nơi đều là cường giả Man Yêu Thú. Hiện tại nhất định phải tìm được mọi người, không thể để xuất hiện bất trắc.
Vừa nói xong, Tô Dật lập tức tiến lên, hắn muốn đi tìm những người khác.
Đám Hổ Trì, Hùng Chiến thoáng do dự một lát, sau đó cũng đều theo đuôi sau lưng Tô Dật.
Đêm tối, trăng tàn rủ bóng phía trời tây.
Xuyên rừng vượt núi, trèo đèo lội suối, Tô Dật nhịp bước gian nan, cuối cùng cũng tìm được mấy người, bên trong có cả Thượng Quan Diệp và Thượng Quan Tú.
- Chết cả rồi, mẹ chết, cha chết, thôn trưởng nãi nãi chết, lão thôn trưởng chết, nhiều người như vậy chết cả rồi!
Thượng Quan Diệp ngồi trên nham thạch khóc thút thít, nước mắt nhịn không được trào ra.
- Ô ô...
Thượng Quan Tú cũng khóc, nước mắt chảy dài trên má.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Hùng Chiến, Hổ Trì cũng không nhịn được bi thương trong lòng, không khí chìm trong tang tóc.
Tô Dật nắm chặt quyền đầu, hai mắt đỏ bừng, nhiều thôn dân thiện lương không tranh với thế mà cứ vậy bị giết.
- Đi, mau chóng tìm đến tất cả mọi người!
Tô Dật hét lớn, cố nén nước mắt, tiếp tục tìm kiếm bốn phía, trên đường đi không quên lưu lại tiêu ký của Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, và bộ lạc Man Hùng.
Sắc trời đã sáng, càng lúc càng tìm kiếm nhiều người, Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc cũng ở trong đó, ngoài ra còn có một số thanh niên bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng, đội hình đã có vài chục người.
Sau cùng, trên một nơi đỉnh núi, Tô Dật tìm được Thượng Quan Hề Vi, Tô Thiên Tước.
Lúc này ánh mắt Tô Thiên Tước cũng thoáng phiếm hồng, trên thân vẫn không lông, mắt thấy đám người Tô Dật đến, lại không có vẻ gì ngạc nhiên, bộ dáng như thể đã tính trước, điềm nhiên nói với Tô Dật:
- Đến rồi à.
Tô Dật gật đầu, nhìn hướng Thượng Quan Hề Vi.
Thượng Quan Hề Vi ngồi xổm trên đất, tư thế này có vẻ đã bảo trì khá lâu, trong ngực còn ôm thi thể nãi nãi Thượng Quan Trình Nhã, nước mắt sớm đã cạn khô, khóc không thành tiếng.
Tô Dật nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thượng Quan Hề Vi, mắt nhìn khuôn mặt hiền từ nay đã trắng bệch của thôn trưởng Thượng Quan nãi nãi cái, trong lòng không khỏi đau đớn.
- Thôn trưởng nãi nãi.
Đám người Linh Cổ Thôn Thượng Quan Nham, Thượng Quan Tú cũng xúm lại.
Bốn phía không ai nói một lời, mọi người đều lẳng lặng đứng đó.
Hồi lâu, Tô Dật nhìn Thượng Quan Hề Vi, nói:
- Chúng ta trước đem chôn nãi nãi đi, nơi này cách quê nhà không xa, cứ mai táng nãi nãi ở đây, về sau chúng ta còn có thể thường đến thăm.
Lúc này Thượng Quan Hề Vi mới chuyển động con ngươi ngốc trệ, ngước nhìn Tô Dật, gật gật đầu.
Tô Dật tiếp lấy thi thể thôn trưởng, nhẹ nhàng ôm vào ngực, đi đến phụ cận, tìm kiếm một nơi non xanh nước biếc, thế ngoại đào nguyên, sau đó bắt đầu đào mộ.
Bốn phía không ai nói gì mà đều lẳng lặng đi tới hỗ trợ, không người nào mở miệng dù chỉ một câu.
Sau cùng, mai táng thôn trưởng xong, Thượng Quan Nham tìm một tảng đá lớn, muốn khắc mộ bia.
- Sau này lại lập mộ bia!
Tô Thiên Tước tiến lên ngăn cản, nói:
- Mọi người trốn tới đây, e là những đại địch đó sẽ không dễ dàng bỏ qua, sẽ tìm kiếm chúng ta, chúng ta nhất định phải nhanh rời khỏi đây, tận lực không lưu lại dấu vết.
Tô Dật gật đầu, cũng ngăn cản mọi người lập bia.
- Nãi nãi.
Trước mộ, Thượng Quan Hề Vi kêu lên nức nở, khóc không ra tiếng.
- Thôn trưởng nãi nãi!
Mọi người Linh Cổ Thôn cũng không kìm được nức nở, từng đôi mắt đỏ bừng, nước mắt tuôn ra.
Tô Dật cố nén bi thương, nhìn lên bầu trời xa xa, thái dương đã treo cao. Dưới ánh mặt trời chói chang, hắn quỳ trước mộ, cung kính dập đầu ba cái, sau cùng lau nước mắt, dứt khoát quay người rời đi.