Mọi người cùng nhau vái biệt, sau đó mang theo hai mắt đỏ bừng cùng theo Tô Dật rời đi.
Tô Thiên Tước nhìn mộ bia một cái, rồi cũng quay người rời đi.
- Dịch Túc huynh đệ, giờ chúng ta đi đâu?
Mấy người Thượng Quan Nham đuổi theo hỏi Tô Dật.
- Rời khỏi nơi đây, càng xa càng tốt.
Tô Dật nói.
- Những đại địch đó ai nấy đều có thực lực vô cùng cường hoành, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
- Chúng ta còn có một ít tộc nhân cũng thoát được.
Hùng Chiến và Hổ Trì mấy trưởng giả bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng tiến lại, nhìn Tô Dật nói.
- Còn có một ít tộc nhân cũng thoát được, giờ bọn họ ở đâu?
Nghe vậy, Tô Dật không khỏi an vui, chí ít Thiên Yêu Tông giữ được không ít huyết mạch.
- Ở một nơi bí ẩn, chúng ta biết đường. Vùng đất bí ẩn kia chính là nơi tổ tiên chúng ta bố trí sẵn, chính là để dự phòng có ngày như hôm nay, nhằm chuyển dời một bộ phận huyết mạch.
Hổ Trì mở miệng nói, lúc trước bọn họ cũng được cường giả dẫn vào vùng đất bí ẩn kia lánh nạn, nhưng nửa đường bọn họ lại trở về, nhưng về trong tộc mới biết, lấy thực lực bọn hắn, căn bản không làm được gì.
Nếu không phải bởi vì bọn họ, có lẽ cường giả trong tộc đã thoát ra được, chính điều này khiến trong lòng bọn họ giờ vẫn đang hối hận không thôi.
- Vùng đất bí ẩn kia chưa hẳn đã thật bí ẩn. Chẳng qua từ trước mắt mà nhìn, chúng ta chỉ có thể tới đó, tập hợp mọi người lại rồi tính.
Tô Thiên Tước mở miệng, tròng mắt nhỏ quay tít.
Nhưng lúc này không ai cười nhạo Tô Thiên Tước cả, thậm chí trong mắt còn có một loại kính ý.
Ai cũng rõ ràng, tối hôm qua người cứu bọn họ đi ra chính là con gà trọc lông trước mắt này, nó tuyệt đối là một cường giả.
Đối với chuyện tối hôm qua, Tô Dật cũng có rất nhiều vấn đề không hiểu, muốn hỏi Tô Thiên Tước, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng ánh mắt rơi trên thân Tô Dật.
Trong vô hình, lúc này mọi người đều xem Tô Dật như trung tâm.
- Ngươi quyết định đi, phải làm thế nào?
Thượng Quan Hề Vi mở miệng, thanh âm nức nở.
- Các ngươi có thể nghe ta ư?
Tô Dật nhìn mọi người tại trường, phút sau cùng Yêu Tôn giao lại Thiên Yêu Tông cho mình, việc này Tô Dật chưa nói ra, hiện tại cũng không phải thời điểm nhắc đến.
Nhưng đối với mọi người trước mắt, vô luận là bộ lạc Liệp Hổ, Linh Cổ Thôn, hay là bộ lạc Man Hùng thì đều là huyết mạch di lưu của Thiên Yêu Tông.
Thân mang 《 Thiên Yêu Cổ Kinh 》, giành được truyền thừa từ tông chủ Thiên Yêu Tông đời trước, trong vô thức Tô Dật cũng đã xem bọn họ như người một nhà.
Đặc biệt là sau cùng Yêu Tôn liều chết tranh thủ con đường sống cho mọi người, khiến trong lòng Tô Dật không khỏi chấn động. Vô luận vì nguyên nhân nào, hắn đều không thể cô phụ Yêu Tôn nhờ vả.
- Ngươi nói đi!
Mấy người Hùng Chiến, Hổ Trì không có bao nhiêu do dự, gật gật đầu.
Vào lúc này, bọn họ rất rõ ràng bản thân căn bản bất lực dẫn dắt mọi người thoát hiểm.
Bọn họ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, dù tự biết Tô Dật thực lực siêu cường, bình thường cũng không nhất định sẽ thuận theo.
Nhưng từ tối hôm qua cho tới nay, bọn họ nhìn thấy hết thảy, nhìn thấy Tô Dật vì mọi người mà xông pha tứ phương, vì cứu bọn họ, mà cường hãn đánh giết đại mãng xà Yêu Hư Cảnh.
Bọn họ có thể cảm giác được bi thương trong lòng Tô Dật giống như mình, có thể thấy rõ hai mắt đỏ ngầu của Tô Dật.
Trong vô hình, Hổ Trì, Hùng Chiến cũng đã xem Tô Dật như người nhà, lại biết mình bất lực chỉ huy, nếu đi theo thiếu niên còn nhỏ hơn mình mấy tuổi trước mắt này, không chừng còn có mấy phần hi vọng.
Dù sao, hắn bất phàm, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.
Tô Dật nhìn mọi người, cũng không chối từ.
Tuy đầu thai làm người mới được mười lăm mười sáu năm, nhưng cộng thêm kiếp trước, thật tính toán ra, tại trường chưa hẳn đã có ai nhiều tuổi hơn hắn. Thế là bèn gật gật đầu, hỏi mọi người:
- Vùng đất bí ẩn kia cách nơi đây bao xa?
Hổ Trì ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút rồi nói:
- Nếu chúng ta có thể tìm được một con Man Yêu Thú phi hành, chắc khoảng hai ba ngày là có thể đến.
- Không thể dùng Man Yêu Thú phi hành, buộc phải thu liễm khí tức, chậm rãi mà đi thôi!
Tô Dật lắc đầu, đây là trong Man Yêu Lâm, khắp nơi đều là cường giả Man Yêu Thú, lấy thực lực bọn họ, làm vậy tuyệt đối không an toàn.
Nếu thu phục mấy con Man Yêu Thú phi hành làm tọa kỵ, bay giữa không trung thì chỉ có hại mà không lợi, lúc nào cũng có thể trở thành con mồi cho đám bá chủ không trung kia.
Huống hồ nếu bay giữa không trung, tuy tốc độ nhanh chóng, nhưng cũng sẽ trực tiếp trở thành mục tiêu cho đại địch, cực dễ bại lộ.
Đoàn người xuất phát lên đường, tiến về nơi vùng đất bí ẩn tụ tập nhóm tộc nhân sớm rời đi khi trước.
Nơi đây là Man Yêu Lâm, trên đường gặp phải rất nhiều Man Yêu Thú, trong đó phần lớn là Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh, còn Man Yêu Thú Yêu Hư Cảnh thì không phải tùy tiện là có thể gặp được.
Có khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trên thân Tô Dật, trên đường đi cũng đủ chấn nhiếp Man Yêu Thú Yêu Chân cảnh trở xuống, không gặp phải phiền toái gì quá lớn.
Vào đêm, mọi người nghỉ ngơi một lúc, Tô Dật xuất ra không ít đan dược giao cho những người khác điều tức trị thương.
Trong thế ngoại đào nguyên, luyện đan sư vô cùng thưa thớt, tuy bên trong có rất nhiều dược tài, nhưng căn bản không có mấy luyện đan sư để luyện chế.
Bởi vậy thẳng cho tới nay, vô luận là Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng hay Liệp Hổ thì đan dược vẫn luôn là thứ thưa thớt.
Nhìn Tô Dật một lần móc ra nhiều đan dược như vậy, mọi người không khỏi chấn kinh, trong lòng rất cảm kích.
Sau trận đại chiến nhếch nhác mà chạy, một đường giày vò, ai nấy đều có chút sức cùng lực kiệt, rất cần khôi phục và trị thương với tốc độ nhanh nhất.
Trời đêm gió mát, từ nơi rất xa thỉnh thoảng có tiếng Man Yêu Thú gầm gừ vọng lại.
Thượng Quan Hề Vi hai tay ôm đầu gối, ngồi trên một khối cự thạch cao ngất, mắt ngơ ngác nhìn lên màn đêm, mái tóc lăng loạn, mấy sợi tóc mai che phủ gò má.
- Nhìn sắc trời, khả năng sẽ có mưa.
Tô Dật chậm rãi đi đến, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Hề Vi, mở miệng nhẹ giọng nói.
- Nãi nãi chết rồi, Thần Phong ca chết rồi, Minh thẩm chết rồi, Thanh Minh trưởng lão chết rồi, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, còn có nhiều người như vậy đều chết cả, những người kia rốt cục có lai lịch gì, tại sao phải ra tay ngoan độc như vậy.
Thượng Quan Hề Vi không quay đầu, vẫn lặng lẽ ngước nhìn trời đêm, sắc mặt bi thống, nước mắt đảo quanh nơi vành mắt.
Tô Dật lặng lẽ nghe Thượng Quan Hề Vi thổn thức, từng khuôn mặt thân quen phảng phất hiện ra trước mắt. Hắn khẽ cắn răng, mở miệng nói:
- Yên tâm đi, chờ sau này, ta sẽ không bỏ qua cho chúng.
Thượng Quan Hề Vi không đáp, ngơ ngác ngồi đó.
Tô Dật ngồi xuống trước mặt Thượng Quan Hề Vi, hắn hiểu rõ cảm thụ của nàng. Lúc này có nói gì cũng vô dụng, ai an ủi đều vô dụng, chỉ có chính nàng mới có thể tự an ủi mình.