Thần Đế

Chương 350: Chương 350: Lệnh bài tông chủ.




Hai người đều không lời, gió đêm vuốt nhẹ qua.

Thật lâu, Thượng Quan Hề Vi mới cúi đầu nhìn sang Tô Dật, trong mắt có thứ gì đó đang chuyển động.

Nhìn Thượng Quan Hề Vi, Tô Dật bất giác xót lòng.

- Từ nay về sau, bên cạnh ta không còn ai, đều đi cả, chỉ lưu lại mình ta. Chỉ còn một mình ta.

Thượng Quan Hề Vi cuối cùng nhịn không được, thanh âm run rẩy, nhào vào trong ngực Tô Dật.

Tô Dật giang hai tay kéo Thượng Quan Hề Vi vào trong ngực, cảm nhận thân thể mềm mại run rẩy kia.

Không nói một lời, Tô Dật chỉ ôm thật chặt thân thể mềm mại đó.

Tô Dật biết nàng cần phát tiết, biến cố hôm nay, đối với một cô nương từ nhỏ lớn lên trong sơn thôn không tranh với thế như nàng, thật sự là quá lớn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Thượng Quan Hề Vi khóc nức nở, thật lâu mới dần bình ổn lại.

Tô Dật bồi nàng thẳng cho đến khi yên tĩnh, chỉ có gió đêm bốn phía thổi phất qua.

Đến lúc này, Tô Dật mới mở miệng nhẹ giọng nói:

- Còn có người Linh Cổ Thôn sống sót, Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Tú, Thượng Quan Ngọc… Bọn họ đều vẫn còn, cả ta nữa. Trước khi đi, nãi nãi dặn dò ta chăm sóc ngươi.

- Rõ ràng ý nãi nãi nói là để ta chiếu cố ngươi. Đừng quên, ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta.

Thượng Quan Hề Vi ngước mắt, chui ra từ trong ngực Tô Dật, khóc đến độ hoa dung thất sắc, có sợi tóc dính bết trên mặt.

Nhìn nữ tử trước mắt, Tô Dật mỉm cười, đối với nàng có lẽ khóc ra được là tốt, bèn mỉm cười nói:

- Ta đúng là nhỏ hơn ngươi, nhưng ta là nam, tự nhiên phải chiếu cố ngươi.

- Được rồi, ta nhớ, khi nãi nãi đi dặn là chúng ta chiếu cố lẫn nhau.

Thượng Quan Hề Vi nhìn thiếu niên trước mắt, gương mặt bất giác ửng đỏ, hỏi:

- Có phải ta khóc rất khó coi?

- Không khó coi, tuyệt không khó coi, dưới gầm trời này không cô nương nào khóc mà đẹp bằng ngươi.

Tô Dật cười nói.

- Không ngờ ngươi còn biết khua môi múa mép như vậy, ở bên ngoài, sợ là có không thiếu nữ tử sẽ bị ngươi lừa gạt.

Thượng Quan Hề Vi lườm Tô Dật một cái, trong mắt lại khó được có ý cười, nhìn Tô Dật tiếp tục nói:

- Về sau, tỷ đệ chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau. Nhưng sợ là tỷ tỷ này không quá biết chiếu cố người, không biết ngươi có nhận tỷ tỷ này không.

- Tỷ tỷ đẹp như thế, làm sao ta bỏ được không nhận, tỷ tỷ không biết chiếu cố người, vậy sau này ta chiếu cố Hề Vi tỷ là được.

Tô Dật hé môi cười một tiếng, bi thương trong lòng nhiều thêm chút ấm áp.

- Còn dỗ ngon dỗ ngọt như vậy làm gì, nhanh đi điều tức thổ nạp đi, mấy ngày nay mọi người đều phải nhờ ngươi vất vả chiếu cố.

Thượng Quan Hề Vi gật đầu cười một tiếng, lập tức quay người rời đi.

Mắt nhìn theo bóng lưng yểu điệu kia, Tô Dật mỉm cười, đứng lên trên cự thạch, ngước mắt nhìn lên trời đêm u ám, thần sắc dần trở nên âm trầm và sắc bén, trong mắt có hàn quang chớp động.

- Ngươi có tính toán gì?

Tiếng nói thanh thúy yên ắng truyền lại, Tô Thiên Tước cụp đuôi lay động thân mình, nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh, mắt nhỏ sáng ngời thâm thúy trong trời đêm.

- Ngươi khôi phục thực lực?

Tô Dật nhìn Tô Thiên Tước, trong mắt chớp động quang mang.

Biển lửa ngập trời, khí tức nóng bỏng đáng sợ, hư ảnh khổng lồ đêm qua, Tô Dật không khó để biết nhất định là có liên quan đến Tô Thiên Tước, đó là khí tức trên thân Tô Thiên Tước.

Có thể mang theo nhiều người như vậy rời đi, hơn nữa còn là ngay dưới mí mắt của bao nhiêu siêu cấp cường giả, điều đó cần thực lực cỡ nào.

Tô Dật không khó suy đoán, khả năng duy nhất chính là những lời trước kia của Tô Thiên Tước đều là thật, đứa này thật sự là khổng tước, nay đã khôi phục thực lực.

- Muốn triệt để khôi phục thì còn lâu lắm!

Tô Thiên Tước lắc đầu, thân thể nho nhỏ đứng trên cự thạch dưới chân Tô Dật, cũng ngước mắt nhìn trời đêm, nói:

Là Yêu Tôn kia, nó tương trợ ta, giúp ta chút sức lực, để ta khôi phục không ít, thậm chí tìm về một ít trí nhớ.

- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Tô Dật kinh ngạc, không khỏi nghi hoặc, không biết từ lúc nào mà Tô Thiên Tước lại có liên hệ với Yêu Tôn.

- Ngày đầu tiên chúng ta tới, con hổ kia liền biết, nó cảm giác được ngươi bất phàm, cũng nhìn ra một ít lai lịch của ta, sau khi ngươi tiến vào Thiên Yêu động, con hổ kia tìm đến ta.

Tô Thiên Tước mở miệng, nói cho Tô Dật tình hình đại khái.

Thì ra, từ lúc Tô Dật và Tô Thiên Tước tiến vào Linh Cổ Thôn, Yêu Tôn đã biết rõ ràng, một mực âm thầm quan sát bọn hắn.

Yêu Tôn cũng sớm dự cảm được Tô Thiên Tước bất phàm, lo lắng cường địch tiến đến cho nên mới chuẩn bị hậu thủ, tìm tới Tô Thiên Tước, sau khi hiểu rõ tình hình liền đáp ứng tương trợ Tô Thiên Tước chút sức lực, giúp Tô Thiên Tước khôi phục.

Nhưng Yêu Tôn có một yêu cầu, cần Tô Thiên Tước đáp ứng gia nhập Thiên Yêu Tông.

Tô Thiên Tước mới đầu không đáp ứng, nhưng Yêu Tôn có lời, chỉ cần mình còn sống, Tô Thiên Tước liền có thể không cần trở thành Yêu Tôn Thiên Yêu Tông, mà có thể hoàn toàn tự do.

Dù là Yêu Tôn chết, đến lúc đó Tô Thiên Tước cũng có thể cân nhắc.

Cho nên, Tô Thiên Tước mới tạm thời đáp ứng.

Không bao lâu sau, Yêu Tôn lần nữa tìm tới Tô Thiên Tước, nói đại địch đã đến gần, Tô Dật đã trở thành tông chủ Thiên Yêu Tông, cần Tô Thiên Tước hỗ trợ làm một việc, vì Thiên Yêu Tông mưu một tuyến sinh cơ.

- Con hổ kia biết mình đã ngày giờ không nhiều, cũng một lòng muốn chết, bèn để ta giao vật này cho ngươi.

Miệng Tô Thiên Tước phun ra một tấm ngọc bài lớn chừng bàn tay, toàn thân màu ám đỏ, phía trên khắc không ít phù văn cổ xưa.

Tô Dật tiếp ngọc bài vào tay, rõ ràng không cảm giác được bất kỳ khí tức gì, lại cảm nhận được một loại yêu khí tràn ngập, bên trên khắc ba chữ rồng bay phượng múa, Thiên Yêu Tông.

- Con hổ kia nói vật này là lệnh bài tông chủ Thiên Yêu Tông, có liên quan trực tiếp đến tiền đồ Thiên Yêu Tông, phải bảo quản thật tốt, ngày nào đó sẽ có đại dùng.

Tô Thiên Tước nói ra.

Tô Dật nghe vậy, càng quan sát tỉ mỉ lệnh bài tông chủ trong tay, song một lúc lâu mà vẫn không phát hiện được gì, trừ chất liệu thần bí đặc thù chút, bèn hỏi Tô Thiên Tước:

- Yêu Tôn có nói lệnh bài tông chủ này rốt cục dùng để làm gì, chẳng lẽ là bảo vật?

- Cái đó ta không biết, ngươi cũng đã không cách nào hỏi nó.

Tô Thiên Tước nhướng mày, nhắc tới Yêu Tôn, trong đôi mắt nhỏ bất giác chớp động ánh sáng.

- Vậy bây giờ ngươi khôi phục đến mức nào?

Tô Dật thu lệnh bài tông chủ vào trong ngực, hỏi Tô Thiên Tước. Có Yêu Tôn tương trợ, Tô Thiên Tước hẳn là đã khôi phục không ít.

- Cũng không khôi phục quá nhiều, ngược lại nhớ được một ít chuyện, hiệu quả không quá lớn, xem như là bị con hổ kia lừa.

Tô Thiên Tước nhíu mày, nó cũng không khôi phục bao nhiêu, đêm qua có thể giúp mọi người rời đi phần nhiều là từ bố trí của Yêu Tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.