Thần Đế

Chương 347: Chương 347: Thoát thân rời đi!




Rống!

Yêu Tôn gào thét, hai mắt như hai vầng mặt trời, trên thân không ngừng chảy máu, giờ phút này, khí tức càng thêm phần hừng hực, quang mang lộng lẫy, mang theo phù văn lấp lánh.

- Lão gia hỏa này muốn tìm chết!

Có cường giả biến sắc, sắc mặt hãi nhiên.

Không hay...

Siêu cấp cường giả bốn phía ai ai đều biến sắc, như nhìn thấy thứ gì đó cực đánh sợ, cấp tốc bạo lui.

- Thiên Yêu Tông sẽ cường thịnh trở lại, trời không diệt Thiên Yêu Tông ta!

Yêu Tôn cất tiếng, thanh âm văng vẳng giữa đất trời, toàn thân như bốc cháy, rực rỡ vô cùng, quang mang như triều, yêu khí hóa thành biển lớn, cả người như Hổ Thần viễn cổ sừng sững.

Ầm!

Đột nhiên, thân thể Yêu Tôn trực tiếp bành trướng nổ tung, như tạc đạn bị dẫn bạo, năng lượng đáng sợ bao phủ trời cao, hừng hực một mảnh, cái gì cũng không nhìn thấy được, uy năng và yêu khí đáng sợ không gì sánh nổi tuôn trào mà ra.

- A...

Trên trời, có người kêu thảm, rất nhiều đại địch bị ba cập, kêu thảm rơi rụng, có người thân thể trực tiếp vỡ vụn, mưa máu vẩy ra, Yêu thú cũng bị năng lượng xung kích, thân thể bị xé toạc thành hai nửa.

Vụ nổ kinh hoàng khiến tất cả sinh linh đều run rẩy, vội vàng bỏ chạy tránh né dư ba.

Lập tức, bầu trời quang đãng, khắp nơi trống trải, nguyên mảnh thiên địa chìm trong đêm tối.

- Tìm cho ta, trốn không bao xa!

Nơi xa, có người mở miệng, thanh âm thâm trầm.

Bốn phía đỏ sậm, Tô Dật không cách nào giãy dụa, hai mắt xích hồng, sát khí cường liệt, nhưng thần trí trong đầu dần thanh tỉnh, càng lúc càng rõ ràng.

Xoẹt

Không biết qua bao lâu, mấy canh giờ, hoặc là vài phút, Tô Dật cảm giác được thân thể mình đang rơi xuống, sau đó trước mắt không còn đỏ thẫm, mà rõ ràng thấy được mình chính đang rơi xuống từ giữa không trung, phía dưới là một mảnh thâm uyên, đen nhánh không thấy đáy.

Ông!

Chớp mắt khi thân thể sắp rơi xuống thâm uyên, trọng kiếm trong tay Tô Dật cắm ngược xuống, tia lửa tung tóe, trọng kiếm cắm vào vách đá, cắt đá như cắt bùn, thân thể ngừng lại, cự thạch bốn phía run rẩy vài cái.

- A...

Toàn thân phát lực, Tô Dật hét lớn một tiếng, bàn chân điểm mạnh vách đá, cả người lập tức nhảy lên thâm uyên.

Trên vực sâu, trăng tàn như lưỡi câu, tinh quang lấp lóe, Tô Dật mở to hai mắt, nhìn không trung, bốn phía yên tĩnh, không thấy có đại địch đuổi theo. Vừa nãy rất nhiều người cùng rơi xuống với mình, giờ hình như đang phân tán ở xung quanh.

Tay cầm trọng kiếm, lúc này ngoại lực trong thân thể kia còn chưa mất đi, Tô Dật nhìn trời, hắn không biết mình đã đến nơi nào.

Rống!

Nơi xa, đột nhiên truyền đến tiếng thú gào, đinh tai nhức óc.

Tô Dật vung kiếm, cảm giác hướng tiếng thú rống truyền đến, lập tức nhanh chân cuồng chạy, phải biết vừa nãy không ít người đều rơi xuống quanh đây.

Rất nhanh, Tô Dật đến nơi, dưới ánh trăng, ở một nơi núi đá lăng loạn, lúc này có mấy đạo thân ảnh hiện ra, trong đó có mấy người Tô Dật quen biết, có Hổ Trì, Hổ Mạch của bộ lạc Liệp Hổ, có Hùng Chiến, Hùng Liệt bộ lạc Man Hùng, ngoài ra còn có mấy lão nhân bộ lạc Liệp Hổ và Man Hùng, nhưng tu vi không cao, so với đám người Hùng Chiến e là mạnh không hơn bao nhiêu.

Rống!

Một con hung thú màu đen to lớn chừng vài trượng chính đang nhìn chằm chằm đám người Hổ Trì, Hùng Chiến. Nó toàn thân ngăm đen, lông mọc lưa thưa, toàn thân phát ra hắc quang, răng nanh mỏ nhọn, như heo lại như sói, trên thân có khí tức hung hãn.

- Nhân loại, quấy rầy bản vương tu luyện, đều phải chết!

Hung thú gào thét, miệng nói tiếng người, sát ý tràn khắp.

Nó vốn bế quan ở chỗ này, nguyệt dạ thanh tu, tưởng muốn đột phá, không ngờ đột nhiên xuất hiện nhân loại quấy rầy, không khỏi nổi giận.

- Yêu Hư Cảnh!

Đám người Hổ Trì, Hổ Mạch, Hùng Chiến vừa rơi xuống, không ngờ lại quấy nhiễu một con Man Yêu Thú đẳng cấp Yêu Hư Cảnh, tự biết mình không phải là đối thủ.

- Nghiệt súc, cút cho ta, nếu không, chém ngươi!

Tô Dật xông tới, bi thương trong lòng chưa tiêu, hai mắt đỏ thẫm.

- Là hắn!

Nhìn thấy Tô Dật, mấy người Hổ Trì, Hùng Chiến không khỏi động dung, vừa nãy bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Tô Dật lực chiến mấy cường giả, ngang dọc tứ phương.

Hung thú nhìn Tô Dật, dường như cảm giác được khí tức nào đó, khí tức Yêu Hư Cảnh trên thân lập tức ba động, sát khí tuôn ra ngập trời, bất giác khiến người run rẩy.

- Rống

Hung thú gào lên trầm thấp, dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám tới gần, có vẻ như đã bị chấn nhiếp, cẩn thận đánh giá Tô Dật.

Xoẹt

Đột nhiên, cách đó không xa một đạo tia sáng màu máu lướt tới, dài ước chừng mười trượng, một con mãng xà lướt đến, dưới ánh trăng lưỡi tím như tia chớp màu đỏ ngòm lấp lóe, khí tức so với hung thú kia thì còn cường đại hơn, chỉ hướng Tô Dật đáp thẳng xuống, mở ra miệng lớn như chậu máu, muốn một ngụm nuốt sống Tô Dật.

- Nghiệt súc tìm chết!

Tô Dật chính đang trong cơn cuồng nộ, tuy ngoại lực trên thân đang dần dần tán đi, nhưng chưa hoàn toàn triệt để tán sạch, trọng kiếm trong tay trực tiếp chém ra, kiếm quang mang theo phong lôi cuồn cuộn bao phủ.

Mãng xà có vẻ không dự liệu được tốc độ và thực lực Tô Dật sẽ cường hãn như thế, lập tức biến sắc vung đuôi quét ngang, vẫy đuôi một cái, chấn vỡ không ít kiếm mang của Tô Dật.

Chiếc đuôi khổng lồ quét ngang qua trên một đống nham thạch, nham thạch ầm ầm nát vụn, cự thạch lăn lộn.

- Hừ!

Tô Dật đang muốn trút giận, trọng kiếm trong tay tức thì hung hăng lướt đi, như tia thiểm điện, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp đâm xuyên đuôi mãng xà, cắm nguyên cả đuôi rắn ngược vào trong nham thạch.

Quang mang lộng lẫy trên thân trọng kiếm, bộc phát ra sát khí đáng sợ, cường hành phong tỏa đuôi rắn trong nham thạch.

Tê tê

Mãng xà đau đớn, kêu thảm một tiếng, đầu lâu dữ tợn ngẩng lên, mùi máu tanh sực mũi, muốn nuốt chửng Tô Dật.

- Đến đi!

Tô Dật không lùi mà tiến, hét lớn một tiếng, khí tức trên thân bạo phát, một quyền trực tiếp oanh ra, nắm tay đỏ thẫm như thái dương xẹt qua hư không, khí tức uy nghiêm hủy diệt tràn ngập, trực tiếp nổ tung mà ra.

Sát na đó, trong mắt mãng xà đột nhiên bất giác tuôn ra kinh hãi, cấp tốc xoay đầu tránh né, căn bản không dám chống lại.

Nhưng hết thảy đã không kịp, quyền củaTô Dật đã rơi xuống, mãng xà bị màu đỏ thẫm bao phủ, dưới sức nặng của quyền đầu, huyết xà máu thịt be bét, lập tức trọng thương.

Thân thể to lớn của cự mãng trực tiếp lăn ngược, trùng trùng đập lên vách đá, trong tiếng vang ầm ầm, nham thạch nát vụn, thân thể cũng theo đó rạn nứt.!

Tô Dật dậm chân xuống đất, thân ảnh vút không nhảy lên, nhảy vọt đến trên đầu mãng xà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.