Tô Dật vừa dứt lời liền móc trong người ra một bình ngọc, đưa tới trước mặt Xích Kình.
Xích Kình kinh ngạc, do dự trong chớp mắt rời giơ tay ra. Trong lòng bàn tay lộ ra một tia sáng màu đỏ, một lực lượng vô hình bao vây bình ngọc trên tay của Tô Dật và nâng nó lên trên không trung, bay trở lại trong tay Xích Kình.
Xích Kình vừa nhìn thấy trên bình ngọc trong tay, trong ánh mắt dường như lóe lên sự điên cuồng. Hắn rút nắp bình ngọc ra.
- Tạm biệt.
Tô Dật xoay người và ra hiệu Tô Thiên Tước cùng rời đi, vẻ mặt cùng ánh mắt lại âm thầm lộ vẻ chờ đợi, khẩn trương.
- Khoan đã!
Bỗng nhiên, giọng nói của Xích Kình truyền đến, trong giọng nói rõ ràng có một sự dao động.
Trong chớp mắt này, vẻ chờ đợi âm thầm dao động trong đôi mắt của Tô Dật. Hắn quay đầu lại, rõ ràng có thể thấy được vẻ mặt đang cố làm ra vẻ bình tĩnh của Xích Kình.
- Tiểu hữu, vật ấy từ đâu đến vậy?
- Trong lúc ta vô ý đoạt được, đây cũng chỗ cuối cùng, là vật quý nhất trên người tiểu tử, cảm ơn hôm nay Yêu Hoàng đã thẳng nói cho ta biết tình hình.
Tô Dật bình tĩnh trả lời.
Mà giờ phút này, trong lòng Tô Dật lại không hề bình tĩnh, thứ trong bình ngọc này không phải là vật gì khác, mà là linh dịch thần bí trong không gian kỳ lạ kia.
Lần này đi ra khỏi không gian thần bí, Tô Dật đề phòng biến cố xảy ra nên mang theo không ít đan dược, cũng mang theo linh dịch thần bí này ở trên thân, để phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Yêu Hoàng này mạnh mẽ thế nào, trong lòng Tô Dật dĩ nhiên cũng biết. Tuy nhiên Tô Dật càng hiểu rõ hiệu quả của linh dịch này hơn. Tất cả mọi thứ trong không gian thần bí hình như đều có tác dụng rất lớn đối với Yêu tộc.
Mang ngọc có tội, Tô Dật biết mối nguy hiểm này, nhưng lúc này vì Thiên Yêu tông hắn cũng không thể không làm. Nếu có thể làm cho Yêu Hoàng này động tâm, có lẽ lần này đệ tử của Thiên Yêu tông có thể thật sự tránh được một kiếp.
Đây là một cuộc cá cược, Tô Dật sẽ đánh cược với mình, đánh cược Yêu Hoàng Xích Kình này có thể tin được, đánh cược vào vận may của mình.
Xích Kình cầm bình ngọc ở trong tay và nhìn Tô Dật, ánh mắt đang dao động, sau vài hơi thở, trên gương mặt hắn xuất hiện một nụ cười nhạt, nói:
- Không biết danh hiệu của tiểu hữu là gì?
- Họ Tô tên Dật.
Tô Dật nói.
- Tô Dật.
Xích Kình cười và cất bình ngọc vào trong người, nói:
- Hai mươi năm không dài nhưng cũng không phải quá ngắn, ta sẽ cho che chở nhân loại của Thiên Yêu tông hai mươi năm, nhưng ngươi phải nhớ, nếu hai mươi năm sau, ngươi không chịu tuân thủ hứa hẹn, ta tuyệt đối sẽ khách sáo nữa.
- Nói như vậy là Yêu Hoàng đã đồng ý?
Tô Dật nhìn Xích Kình, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
- Ta sẽ đón những người còn lại trong Thiên Yêu tông tới chỗ này, đến lúc đó tự có sắp xếp.
Xích Kình khẽ gật đầu.
- Cảm ơn Yêu Hoàng.
Tô Dật xúc động, vẻ mặt vui mừng không hề che giấu.
- Không cần cảm ơn, ta cũng không cần nói dối ngươi, tuy linh dịch này của ngươi không phải loại trọng bảo gì, nhưng ta có thể cảm giác được nó dường như có tác dụng lớn đối với Yêu tộc ta. Ta nhận được lợi ích của ngươi thì tất nhiên phải trả giá rồi.
Hổ Kình rất ngay thẳng, không che giấu, hắn rõ ràng cảm giác linh dịch trong bình ngọc này có tác dụng rất lớn đối với Yêu tộc, cũng có tác dụng không nhỏ đối với hắn. Hắn nhìn Tô Dật và tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi cũng phải nhớ ngươi đã hứa với ta hai mươi năm, hi vọng sự mạo hiểm của ta hôm nay là đáng giá.
Tô Dật gật đầu. Hai mươi năm, đây là tiền đặt cược với Xích Kình, cũng là tiền đặt cược với mình, ở trong tình cảnh bị vây khốn khắp nơi, bây giờ Thương Lan thành thật sự là nơi ẩn thân tốt nhất cho đệ tử Thiên Yêu tông, nơi càng nguy hiểm nhất có đôi khi trái lại càng an toàn.