- Yêu Hoàng!
Tô Dật trầm tư, không rời đi cùng Tô Thiên Tước mà thi lễ và nói với Yêu Hoàng Xích Kình:
- Tiểu tử có một chuyện muốn nhờ?
- Ngươi cứu Xích Nô, ngươi muốn linh dược hay muốn bảo vật đều có thể nói ra.
Xích Kình cười hỏi.
- Tiểu tử không cần linh dược, cũng không cần bảo vật, chỉ muốn nhờ Yêu Hoàng một việc. Ngài có thể để cho đệ tử Thiên Yêu tông tạm thời đến ở tạm trong Thương Lan một thời gian, chờ đến lúc an toàn hơn, chúng ta sẽ rời đi!
Tô Dật ngước mắt và hỏi Yêu Hoàng Xích Kình.
Lời Tô Dật nói làm cho Xích Kình phải kinh ngạc, cũng khiến Tô Thiên Tước giật mình. Hắn dẫn người của Thiên Yêu tông đến đây, vậy chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
- Thiếu niên, ngươi không sợ đến lúc đó ta giết tất cả các ngươi sao? Hơn nữa đây là Thương Lan thành, các ngươi là nhân loại lại dám tiến vào trốn tránh tai họa à?
Xích Kình nhìn Tô Dật, ánh mắt lộ ra sự xúc động.
- Nếu như Yêu Hoàng cho phép, dĩ nhiên là một lời nói một gói vàng, tiểu tử ngược lại không có gì phải sợ cả.
Tô Dật cười ngượng ngùng. Khắp nơi trong Thương Lan thành là Man Yêu thú, Yêu tộc và nhân loại còn xung khắc như nước với lửa, nhưng bên trong Man Yêu Lâm cũng đều là Man Yêu thú, cũng không có gì khác biệt. Nếu ở trong Thương Lan thành được Xích Kình che chở, vậy có lẽ tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.
- Thiếu niên, ngươi rất đặc biệt, cũng rất to gan, ngươi làm ta bất ngờ đấy. Không thể không nói, ngươi còn nhỏ tuổi lại có gan dạ sáng suốt như vậy, làm cho ta có chút tán thưởng.
Yêu Hoàng Xích Kình nhìn Tô Dật và nghiêm mặt nói:
- Cho ta một lý do để ta có thể che chở có rất nhiều nhân loại của Thiên Yêu tông như vậy. Hoặc là cho ta lợi ích khiến ta không có cách nào từ chối. Bằng không, ta cần gì phải vì nhân loại không liên quan như ngươi để mạo hiểm đắc tội cường giả Yêu tộc khác chứ? Nếu các cường giả Yêu tộc khác biết người của Thiên Yêu tông rơi vào trong tay ta, sợ rằng sẽ cho là ta nhận được lợi ích cực lớn nào đó, đủ để cho Thương Lan thành ta trở thành cái đích ngắm cho mọi người. Chỉ dựa vào ân tình ngươi cứu Xích Nô thì không đủ để làm cho ta che chở nhiều nhân loại trong Thiên Yêu tông của ngươi như vậy.
Tô Dật đối diện với Yêu Hoàng Xích Nô, bị áp lực vô hình bao phủ nhưng nhìn như thân thể gầy gò giống như lưỡi dao sắc bén bị lực lớn buộc chặt, trong mắt cũng có ánh sáng đang dao động, nói:
- Tiểu tử không lấy ra lợi ích có thể làm cho Yêu Hoàng không có cách nào từ chối, cũng không có cách nào nói ra một lý do có thể làm cho Yêu Hoàng che chở cho đệ tử của Thiên Yêu tông. Nhưng tiểu tử ngược lại có thể cho Yêu Hoàng một lời hứa, hai mươi năm, hai mươi năm sau, ân tình che chở hôm nay, Thiên Yêu tông sẽ nhận ơn một giọt nước, báo đáp bằng một dòng suối.
- Hai mươi năm, thật sự không dài, ơn một giọt nước đáp trả bằng dòng suối à.
Xích Kình nhìn Tô Dật cười, lắc đầu nói:
- Chỉ với một câu hứa hẹn thì khó tránh khỏi quá mức nói suông rồi. Cái ngươi gọi là Thiên Yêu tông hôm nay có kẻ địch lớn bên ngoài nên phải trốn đông trốn tây giống như chó nhà có tang, ta lại dựa vào cái gì để tin tưởng hai mươi năm sau, ngươi hoặc Thiên Yêu tông của ngươi có thể mang tới lợi ích cho ta, hơn nữa chỉ với hai mươi năm thì các ngươi có thể làm được gì?
Ánh mắt Tô Dật nhìn thẳng vào Xích Kình không hề tránh né, nói:
- Đây là lời hứa hẹn duy nhất mà ta có khả năng dành cho Yêu Hoàng. Nếu Yêu Hoàng không tin thì ta liền rời đi. Hôm nay Yêu Hoàng có thể thẳng thắn cho biết lại không làm khó dễ đệ tử Thiên Yêu tông ta, tiểu tử đã vô cùng cảm kích, không thể có gì báo đáp. Vật này là do ta trong lúc vô ý đoạt được, vẫn mong Yêu Hoàng không nên ghét bỏ!