Khi sáng sớm lên, khí tức trên người Tô Dật bắt đầu nội liễm, ánh sáng tiêu tan.
Một ngụm khí dài thở ra từ trong miệng, Tô Dật mở hai tròng mắt ra, ánh mắt sáng ngời, có vẻ đỏ đậm lóe lên một cái rồi biến mất.
Cảm giác được tất cả trong cơ thể, Tô Dật cũng hơi thỏa mãn.
Lần trước Tô Dật đột phá quá nhanh, cho nên vẫn luôn nén lại để củng cố tu vi của mình.
Lúc này khí tức trên người Tô Dật rốt cục đã hoàn toàn dừng lại ở Nguyên Huyền cảnh lục trọng.
- Dịch Túc, chúng ta nên xuất phát thôi.
Giọng của Thượng Quan Hề Vi truyền tới.
Tô Dật đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Thượng Quan Hề Vi.
Hôm nay Thượng Quan Hề Vi đổi một bộ trang phục bó sát người càng làm dáng người uyển chuyển hơn, làm cho Tô Dật không khỏi chăm chú nhìn thêm.
- Chuẩn bị xuất phát thôi, mọi người đã tập hợp ở cửa thôn rồi.
Thượng Quan Hề Vi nói với Tô Dật.
Một lát sau ở cửa thôn, Tô Dật nhìn thấy nhóm Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Nham đang chuẩn bị lên đường.
Một đám người trùng điệp, nhân số rất nhiều, hầu như người trong thôn phân nửa đều đi.
Dẫn đầu chính là Thượng Quan Thanh Minh, còn cả mấy trưởng lão Tô Dật đã gặp.
Rống!
Thú hống như sấm, U Hư Man Thiên Báo thân dài ba trượng, cao không dưới hai trượng khi nhìn thấy Tô Dật thì nhất thời bắt đầu rít gào, toàn thân được bao bởi vải màu đen thật dày như đao phong, trên đầu như sư tử như hổ báo có một ấn ký kim sắc tỏa sáng lấp lánh.
- U Hư Man Thiên Báo!
Tô Dật ngước mắt, một con quái vật lớn đã xuất hiện ở trước người, khí tức khiếp người, răng nanh trong miệng hiện lên ánh sáng bén nhọn trong vắt, ánh mắt nhìn Tô Dật cũng cực kỳ kính nể.
- Sắp tới Yêu Huyền cảnh lục trọng rồi!
Cảm giác được khí tức trên người U Hư Man Thiên Báo, Tô Dật cũng âm thầm kinh ngạc.
Mấy ngày trước U Hư Man Thiên Báo còn có trọng thương, nhưng bây giờ không chỉ đã khôi phục mà còn sắp tới Yêu Huyền cảnh lục trọng nữa, đoán chừng đang ở Yêu Huyền cảnh ngũ trọng đỉnh rồi.
- Dịch Túc huynh đệ!
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc đều tiến lên, nhiệt tình chào hỏi Tô Dật.
- Thần Phong ca tới rồi!
Đoàn người xôn xao lớn tiếng kêu.
Hí...
Một tiếng ngựa hí phá vỡ không trung, làm điếc màng nhĩ người ta.
Một con đại ưng vỗ cánh tới, hai tròng mắt sắc bén, mỏ nhọn như câu, linh vũ toàn thân như lân phiến, trắng như tuyết như ngọc, cả người tràn ngập khí tức hàn băng.
Đây là Hàn Ngọc Yêu Ưng, lập tức bay quanh ở tầng trời thấp trên cửa thôn.
Trên lưng Hàn Ngọc Yêu Ưng, Thượng Quan Thần Phong mặc áo bào trắng, thân hình cao ngất, dáng vẻ tuấn lãng, dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, khí chất lại như một thanh kiếm sắc. Một khi tuốt ra khỏi vỏ thì sẽ mang tới sự lợi hại, đứng trên lưng của Hàn Ngọc Yêu Lưng mang cho người ta một cảm giác không thể coi thường.
- Thần Phong ca!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ chào hỏi.
Thượng Quan Thần Phong, người đứng đầu trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ Thôn, có lực hiệu triệu không gì sánh được trong đám trẻ tuổi, cũng là đại biểu của lần thi đấu giữa một thôn hai bộ lạc mười năm một lần này.
Rống!
Dường như cảm thấy được Hàn Ngọc Yêu Ưng đang quanh quẩn ở tầng trời thấp, U Hư Man Thiên Báo ngẩng đầu rít lên một tiếng trầm thấp, dường như rất khó chịu với Hàn Ngọc Yêu Ưng.
Bị U Hư Man Thiên Báo nhìn chằm chằm, Hàn Ngọc Yêu Ưng theo bản năng có chút kiêng kỵ, nhất thời thân thể run rẩy trên không trung, không dám tiếp xúc quá gần.
Tô Dật ngước mắt, cũng đang quan sát Thượng Quan Thần Phong, khí chất hơn người, rất không tầm thường, hơn xa Kỷ Siêu của Thánh Sơn trước đây.