Thần Đế

Chương 270: Chương 270: Lần thứ hai mở rộng (2)




Lúc này chắc là sáng sớm, mặt trời mới mọc đằng đông, từ trên băng quang này có một tầng sương mù trắng xóa lơ lửng, mờ mịt mông lung.

Tô Dật nhìn thấy Tô Thiên Tước cách mình không xa, thân ảnh nho nhỏ lúc này được bao trong vòng sáng tựa minh hỏa, tràn ngập khí tức nóng bỏng khuếch tán ra ánh sáng bất định, rất huyền ảo.

Không có cách nào xác định Tô Thiên Tước rốt cục có lai lịch như thế nào, còn như ở nó là Khổng Tước thì Tô Dật không tin lắm, nghe đồn trên đời này sớm không còn khổng tước nữa rồi.

Chỉ có điều Tô Dật có thể khẳng định Tô Thiên Tước chắc chắn có lai lịch, chí ít sẽ không quá đơn giản.

Nơi đây dường như sẽ được an toàn trong thời gian ngắn, cũng không biết đã ở lại đây bao lâu rồi, cũng không có Man Yêu thú tới gần. Ánh mắt Tô Dật nhướn một cái, gọi không gian thần bí ra.

- Đây là...

Trong không gian thần bí, Tô Dật ngước mắt, trở nên kinh ngạc.

Lúc này toàn bộ không gian có một loại ánh sáng nhộn nhạo thị giác người ta, từ từ dao động khí tức uy nghiêm lớn, thế như tới từ Thái Cổ.

Còn chân chính là Tô Dật kinh ngạc chính là vốn dĩ không gian thần bí ban đầu chỉ có diện tích năm trăm trượng, lúc này lần thứ hai phát triển gấp đôi.

Phóng tầm mắt quan sát, diện tích trong không gian thần bí đã không nhỏ.

Trong không gian diện tích ngàn trượng, năng lượng thiên địa vẫn nồng nặng như thế, bốn phía mông lung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lúc không gian chỉ có diện tích tầm năm trăm trượng, bên trong không gian khắp nơi có vụ khí tản ra năng lượng bay lượng, mãi không tiêu tan, phiêu đãng trên hư không.

Mà giờ khắc này, năng lượng lại yếu đi nhiều, nhưng vẫn rất nồng đậm, vẫn hơn xa bảo địa thế ngoại đào nguyên kia.

- Đại nhân!

Có Thú ngữ truyền đến, từng con từng con Man Yêu thú nhất thời xúm tới đây.

Vèo vèo

Hai bóng người nhỏ bé như hai tia kim quang lướt đi, như hai tia nắng mặt trời rơi vào bờ vai Tô Dật, bắt đầu thân thiết, chính là Đại Bảo và Tiểu Linh.

Đám Man Yêu thú khác là Hỏa Tình Man Hổ, Hoàng Kim Mãn, Xích Hỏa Yêu Điêu, Hỏa Liệt Man điểu... vẫn luôn ở trong không gian thần bí tu hành.

Tô Dật ngước mắt, ánh mắt nhìn qua người từng con Man Yêu thú, phát hiện ra từng khí tức trên người chúng thì nở ý cười.

Từng con Man Yêu thú, từ khí tức trên người đều có thể thấy là đã đột phá, thậm chí đột phá không hề nhỏ.

- Các ngươi... Yêu Huyền cảnh!

Tô Dật liếc mắt, cảm giác khí tức trên người hai tiểu tử Đại Bảo, Tiểu Linh thì cũng không nhịn được mà giật mình.

Khí tức trên người của hai tiểu tử Đại Bảo, Tiểu Linh lúc này rõ ràng đã là Yêu Huyền cảnh nhất trọng rồi.

Yết hầu hơi khô nóng, Tô Dật nuốt ngụm nước bọt.

Mọi người đều biết, Man Yêu thú và nhân loại cũng không giống nhau.

Tuy Man Yêu thú thân thể cường đại trời sinh hoặc kèm theo cả thiên phú, chí ít không phải thân thể nhanh nhẹn thì chính là thân thể cường hãn.

Nhưng trời cao đúng là công bằng, tốc độ tu luyện của Man Yêu thú so với nhân loại thì chậm hơn rất nhiều.

Nguyên Huyền cảnh thì võ giả nhân loại bình thường có thiên tư đối lập nhau cũng không sao, lâu nhất thì phải tu luyện chừng mười năm.

Nhưng một con Man Yêu thú muốn đến Yêu Huyền cảnh ít nhất phải cần vài chục năm.

Nhưng bây giờ, cảm giác được khí tức trên người Đại Bảo và Tiểu Linh rõ ràng đã là Yêu Huyền cảnh nhất trọng rồi.

Tô Dật chính mắt thấy được Đại Bảo và Tiểu Linh ra đời, thời gian tổng cộng tu luyện chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.