Thần Đế

Chương 391: Chương 391: Ngươi phải tôn kính ta!




- Lôi kiếp, người này thật sự không phải là nhân loại bình thường!

Bóng người nhỏ bé của Tô Thiên Tước xuất hiện ở cách đó không xa, tròng mắt đảo quanh nhìn Tô Dật giữa không trung cũng đầy vẻ chấn động, nhưng uy áp của lôi kiếp này hình như không có áp chế quá lớn đối với nó.

Giữa không trung, Tô Dật vừa dứt lời thì xung quanh đã trở lại yên tĩnh, lực lượng thần bí trên người cũng biến mất, hắn chậm rãi rơi xuống.

- Không tốt...

Tuy nhiên chỉ ngầu được vài giây, trong nháy mắt, vẻ mặt Tô Dật lập tức biến thành khiếp sợ, khi chân hắn cách mặt đất một trượng thì nguyên khí đã lập tức tuôn ra.

- Bịch bịch...

Tô Dật hoảng hốt rơi xuống, bước chân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được, đao kiếm sau lưng lập tức rơi trên mặt đất.

- Gào!

Xích Nô xuất hiện, lao thẳng đến Tô Dật.

- Tô Dật huynh đệ, ngươi tu luyện thành thủ đoạn gì lại có thể làm cho lôi kiếp tới ngăn cản thế?

Ánh mắt Xích Nô chấn động và mở miệng nói ra thú ngữ, trên thân còn có ánh sáng màu đỏ dao động.

Xích Nô xuất quan, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này nên bị thu hút đến đây. Khi nó nhìn thấy Tô Dật, trong ánh mắt vẫn còn kinh hãi khó giấu nổi.

- Ta tu luyện một loại công pháp đã đoạt được trong lúc vô ý, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy!

Tô Dật cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ được mình tu luyện thành công Thiên Yêu Cổ Kinh lại có thể gây ra số kiếp, còn có lôi kiếp ngăn cản, không trách được mọi người nói Thiên Yêu Cổ Kinh có thể làm kinh thiên khiếp địa, quỷ thần hoảng sợ.

- Ơ, ngươi cũng đã đột phá rồi à!

Tô Dật lập tức cảm nhận được khí tức trên người Xích Nô hình như đã tiến thêm một bước, hắn ngược lại không quá mức bất ngờ. Trước đây khi Xích Nô sắp bế quan đã nói sẽ chuẩn bị đột phá tiến bước.

- So với ngươi thì vẫn còn kém xa. Có phải ngươi cũng đột phá rồi đúng không?

Xích Nô có chút bất đắc dĩ, ban đầu nó vốn tưởng sau khi mình đột phá, sẽ tìm Tô Dật đấu một trận, đến lúc đó mình có thể giành được một lần thắng lợi.

Tuy lấy Yêu Linh cảnh tam trọng so với Nguyên Linh cảnh nhất trọng thì có phần bắt nạt người, nhưng Xích Nô nghĩ, chỉ cần thắng lại một lần là được.

Nhưng lúc này Xích Nô cảm ứng khí tức trên thân Tô Dật, đoán chắc mình sẽ lại thất bại thôi. Người này rõ ràng cũng đã tiến thêm một bước rồi.

- Ta chỉ tiến thêm được một chút, một chút thôi...

Tô Dật cười hì hì, cảm giác vòng xoáy nguyên khí trong đan điền no đủ dồi dào, còn có lực lượng linh hồn tràn ngập trong đầu, hắn cũng không ngờ tới mình tu luyện Thiên Yêu Cổ Kinh thành công, lại còn có niềm vui bất ngờ khác, còn liên tiếp đột phá hai tầng, lúc này đã đến Nguyên Linh cảnh tam trọng.

Nhưng gần đây đột phá nhanh như vậy làm cho trong lòng Tô Dật cũng có chút lo lắng, vẫn cố áp chế mình để củng cố tu vi, chính là sợ đột phá quá nhanh sẽ làm ảnh hưởng đến căn cơ của mình, nhưng mỗi lần đột phá, hắn đều không ngăn cản nổi.

- Ngao gào!

- Đại nhân!

- Tô Dật huynh đệ!

Đám Hỏa Tình Man Hổ, Đại Bảo Tiểu Linh, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Hư, Hùng Chiến, Hổ Trì chạy tới, vây quanh Tô Dật.

- Nếu còn giữ lại thiếu niên này, sợ rằng một ngày kia sẽ trở thành họa lớn!

Trên ngọn núi, lão già áo bào màu vàng nhìn thiếu niên nhân loại phía xa, vẻ mặt vẫn chưa hết chân động, nói với Xích Kình:

- Đại ca phải sớm đưa ra quyết định đi. Nếu Thiên Yêu tông có giữ lại bảo vật thì sợ rằng đã ở trên thân của những nhân loại này rồi, đến lúc đó sợ rằng có hỏi cũng hỏi không ra được!

Xích Kình đảo tròng mắt và nhìn Tô Dật đang được đám thú vây quanh, ánh mắt cũng lại nhìn về phía Xích Nô.

Hắn thấy Xích Nô và Tô Dật còn có một đám Man Yêu thú kia đặc biệt hoà thuận, ánh mắt tối tăm của Xích Kình dao động, hắn đang suy tư, vẻ mặt cũng biến đổi không ngừng.

- Nhân loại này rất đặc biệt, rất thân thiết với Yêu tộc ta, theo lời đồn thì Thiên Yêu tông trước đây quật khởi có liên quan rất lớn với Yêu tộc ta.

Xích Kình khẽ nói và lập tức mỉm cười, nói tiếp với lão già áo bào màu vàng:

- Ngươi nói, nếu như chờ một ngày kia ta gặp phải bất trắc, Xích Nô vẫn cần thời gian trưởng thành, ngươi nói nó nên làm thế nào?

- Ý của đại ca là... ?

Lão già áo bào màu vàng không hiểu, nhìn Xích Kình hỏi.

- Tất cả thuận theo tự nhiên...

Xích Kình nói nhỏ, ánh mắt thoáng động nhưng không có nói rõ ràng điều gì.

Lão già áo bào màu vàng nghe vậy thì thoáng đảo tròng mắt, trong mắt có ánh sáng chớp hiện, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn biết đại ca là đang lót đường cho Xích Nô, đại ca gửi gắm hy vọng rất vào vào trên thân Xích Nô. Khi nhìn thấy thiếu niên nhân loại siêu phàm kia, đại ca đã động lòng rồi.

- Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn không thể lừa được đám người xung quanh. Hẳn đã có kẻ đã trên đường đến đây để tìm hiểu tình hình rồi. Chúng ta đi ra ứng phó một lát đã.

Xích Kình vừa dứt lời đã khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.

Lão già áo bào màu vàng nghe nói vậy lại nhìn về phía thiếu niên nhân loại kia, khẽ nói:

- Nhân loại thật sự đáng tin sao? Hi vọng đại ca không nhìn nhầm.

Vừa dứt lời, lão già áo bào màu vàng cũng rời đi, bóng dáng biến mất không thấy nữa.

- Đây là tu luyện thành thủ đoạn nào mà có thể cảm giác giống như Yêu Linh Chân Giải vậy?

- Cũng giống với Man Hoang Kinh!

- Có khí tức của Thiên Hổ Quyết!

Trong đám người, đám Thượng Quan Ngọc, Hùng Chiến, Hổ Trì xúm lại quanh Tô Dật.

Bọn họ cảm giác được vừa rồi Tô Dật gây ra động tĩnh lớn vậy có khí tức mà bọn họ quen thuộc, hẳn là dùng cùng một công pháp của bọn họ để tu luyện.

Nhưng khí tức kia lại khiến cho bọn họ kinh hãi run sợ, tự dưng bị áp chế.

- Có liên quan đến nó!

Tô Dật gật đầu, không che giấu. Xích Nô vẫn ở bên cạnh chưa trở về.

- Ta nói này Tô Dật, ngươi có thể chú ý một chút không?

Tô Thiên Tước lảo đảo, vểnh đuôi chen vào, quả cầu thịt bằng vàng ròng trên đỉnh đầu nó giống như mào gà, bàn chân năm trảo lay động.

- Tô Thiên Tước, đừng quên ta là đại ca của ngươi, ngươi phải tôn kính ta một chút, bằng không thì chúng ta so tài thử.

Tô Dật trừng mắt nhìn Tô Thiên Tước, từ khi kết bái đến bây giờ, con gà trọc lông này chưa từng xem mình là đại ca, vừa lúc gần đây đột phá không ít, có thể thử xem tên thần bí này cuối cùng đạt đến trình độ nào.

- Được, ta tôn kính ngươi, ngươi là đại ca của ta, nhưng ngươi không phát hiện trên người ngươi thiếu chút gì đó sao? Có không ít tiểu cô nương đang nhìn ngươi đấy.

Tô Thiên Tước dựng đôi cánh đã mọc lông tơ, thản nhiên ném lại Tô Dật ánh mắt xem thường, còn có chút hả hê.

- Thiếu gì chứ...

Tô Dật nghe vậy cũng nhận ra đám các nàng Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Tú vẫn đứng phía xa, ai nấy đều cúi đầu lặng lẽ cười và bàn luận gì đó, có người còn len lén nhìn qua, làm cho Tô Dật cảm thấy rất kỳ quái, cúi đầu kiểm tra người mình.

- Má nó...

Không nhìn thì không biết, lúc này Tô Dật bị dọa cho giật mình, đồng tử cũng nở to, hận không thể tìm cái lỗ chui vào. Bây giờ mình trần truồng mà hồn nhiên không biết, quần áo trên người đã bị lôi điện phá hủy từ lâu. Không trách được đám nữ đệ tử của Thiên Yêu tông đứng tránh phía xa không chạy tới.

- Giúp ta che chắn một lát đi.

Tô Dật rất suy sụp, lập tức trốn ở phía sau Xích Nô và vội vàng hỏi mượn đám người Thượng Quan Nham quần áo để mặc tạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.