Thần Đế

Chương 268: Chương 268: Nhất định phải tìm được (2)




Tô Dật cắn răng quát trong lòng, mạnh mẽ khống chế năng lượng nguyên khí cùng Yêu đan trong cơ thể. Vận Hỗn Nguyên Chí Tôn Công muốn chém đoạn sự liên kết giữa năng lượng của bản thân và bên ngoài, mạnh mẽ trấn áp nguyên khí đang mạnh mẽ vọt vào trong vòng xoáy nguyên khí của đan điền.

Quá trình này rất gian nan, như là đang tự ngược đãi chính mình vậy.

Muốn chặt đứt tất cả, dừng việc đột phá lại, như thể muốn đảo ngược dòng của Trường Gian và Hoàng Hà vậy.

Nhưng Tô Dật muốn mạnh mẽ chặt đứt, không thể cứ tiếp tục đột phá như vậy được.

Năng lượng thiên địa bốn phía bị Tô Dật mạnh mẽ chặt đứt, khí tức leo lên người đã bị mạnh mẽ áp chế lại.

Thế nhưng loại đau khổ đó cũng làm cho Tô Dật cảm thấy lúc này như thể bị dằn vặt đau đớn, trong cơ thể như cũng bị vài luồng sức mạnh đáng sợ đồng thời tấn công, thân thể lúc nào cũng có thể bị phá hủy.

Nếu không phải là thân thể hơn người, Tô Dật thật sự là không chống đỡ được.

Lần này nếu có cường giả ở đây, sợ là cũng sẽ phải âm thầm chặc lưỡi.

Thân làm võ giả, bất luận là kẻ nào, trước mặt sự đột phá đều không thể cản được sức dụ dỗ của nó.

Nhưng Tô Dật lại chặn lại, định lực cùng sự cứng cỏi như vậy khó có người thường so sánh được.

Thật lâu sau đó, tất cả mới bình thường lại.

Năng lượng thiên địa bị Tô Dật chặt đứt, năng lượng Yêu đan trong cơ thể cũng bị Tô Dật mạnh mẽ cắt đứt, không tiếp tục luyện hóa nữa.

Phụt...

Cứ như vậy cắt đứt so với lần trước thì khó khăn hơn nhiều. Tô Dật trả giá lớn, phun một ngụm máu tươi ra.

Rõ ràng là vừa mới đột phá, lúc này sắc mặt của Tô Dật lại trắng bệch.

Chỉ có điều khí tức cũng đủ, không tiếp tục đột phá làm cho khóe miệng Tô Dật nở một nụ cười, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Sắc trời vào đêm, tà dương đã phủ khắp đại sơn mênh mông.

Trong rừng rậm, lúc này có không ít hai mươi thiếu niên thiếu nữ tụ tập cùng nhau.

Trước nhất có một thiếu niên dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, cưỡi một con mãnh hổ to lớn.

Khí thế của con mãnh hổ hung hãn, trên người phát sáng, ánh sáng trong hai con ngươi vô cùng khiếp người.

- Hổ Độc, làm sao bây giờ, đã tìm hai ngày rồi vẫn chưa tìm thấy người của Linh Cổ Thôn, không phải bọn họ đã trở về rồi chứ?

Có thiếu niên hỏi thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang cưỡi hổ.

Bọn họ đến đây tìm người của Linh Cổ Thôn, nhưng đến Yêu La sơn đã hai ngày rồi, ngay cả cái bóng của người Linh Cổ Thôn cũng chưa từng thấy.

- Bọn họ nhất định vẫn còn ở đây, có lẽ là muốn bắt được một vài con Man Yêu thú cấp cao một chút ở bên trong, lần này nhất định không thể buông tha cho bọn họ được, tiếp tục tìm!

Thiếu niên được gọi là Hổ Độc mở miệng, khóe miệng lướt qua một tia cười lạnh, thật vất vả mới chuẩn bị kỹ càng để lên Yêu La sơn, tại sao có thể dễ dàng buông tha được.

Vào đêm, trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng khắp nơi.

- Hùng Liệt ca, người của Linh Cổ Thôn đâu, sao lại không nhìn thấy ai vậy?

Trong núi rừng có chừng hai mươi người thiếu niên nam nữ xúm quanh lửa trại.

Ở phía sau chừng hơn hai mươi thiếu niên nam nữa này còn có không ít Man Yêu thú tọa kỵ.

Trong đó có một con đại hùng hung hãn, hai tròng mắt phát sáng, tràn ra khí tức hung hãn đáng sợ.

Ánh trăng bao phủ, hoàn toàn mông lung.

Tô Dật lần thứ hai nhắm mắt điều tức, trên người có ánh sáng bao trùm, tràn ngập sự nóng bỏng.

Năng lượng mà Yêu đan hóa thành còn rất nhiều chưa luyện hóa xong.

Tô Dật có thể cảm giác được trong cơ thể còn lại năng lượng cùng năng lượng bị áp chế, sau đó chìm vào trong huyết nhục và xương cốt, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng của mình, như đã biến mất vậy.

Còn ở trên tu vi, vốn dĩ Tô Dật sắp đặt chân đến Nguyên Huyền cảnh lục trọng đỉnh phong, vốn phải tiếp tục đột phá nhưng lại bị chặt đứt.

Mà bây giờ, Tô Dật vẫn đang kìm nén khí tức.

Thời gian như vậy ước chừng qua một đêm, tất cả mới từ từ lắng xuống hoàn toàn, khí tức trên người Tô Dật cũng từ từ bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.