Một luồng sát khí ngậpt rời theo sức mạnh mênh mông đánh thẳng tới, thế như phải làm mọi thứ máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất vậy.
Sát khí đó thật đáng sợ giống như muốn phá hủy tất cả, suýt chút nữa thân thể lúc đó đã bị phá cho nát bấy rồi.
Sau đó luồng sát khí kia lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một luồng sức mạnh khổng lồ.
Tô Dật cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu Phá Kiếm trong tay, bề ngoài vẫn giống trước đó, không hề sắc nét, bị tàn phá không chịu nổi, không hề nhìn thấy điểm đặc biệt gì.
Nhưng Tô Dật chắc chắn rằng lúc đánh chết Thiết Giáp Yêu Tê chính là do thanh Phá Kiếm này bạo phát ra động tĩnh đáng sợ.
Nghiên cứu cẩn thận nửa canh giờ, tất cả biện pháp đều đã thử nghiệm, thanh Phá Kiếm này vẫn không có động tĩnh gì làm cho Tô Dật cũng chỉ đành bỏ qua.
Chỉ có điều Tô Dật có thể khẳng định thanh Phá Kiếm này không hề bình thường, có thể lần sau gặp gỡ cơ duyên thì có thể phát hiện ra bí mật trong nó rồi.
Nắm Phá Kiếm trong tay, sau khi nó tăng thêm trọng lượng, Tô Dật cật lực quăng vài cái, trong mắt là sự vui vẻ.
Trọng lượng gia tăng này không sao cả, vừa lúc càng thích hợp với việc chuẩn bị cho bản thân tu luyện Hoàng phẩm kiếm pháp vũ kỹ hơn.
Bên cạnh, khí tức nóng bỏng dao động, có động tĩnh.
Tô Dật nhìn qua đó, khí tức nóng bỏng quanh thân Tô Thiên Tước hơi dao động, hỏa diễm gào thét tựa như đã thức tỉnh. Cánh ngắn vỗ vỗ, toàn thân lưu động một loại ánh sáng thần thánh màu vàng tinh khiết.
Lập tức ánh sáng như hỏa diễm đó chậm rãi thu liễm lại, Tô Thiên Tước với dáng vẻ gà thịt trụi lông tỉnh dậy, trong đôi mắt nhỏ rạng rỡ ánh sáng, vỗ vỗ hai cái cánh ngắn, thần sắc có vẻ rất vui vẻ.
- Dường như đã thay đổi một tí...
Mắt nhìn Tô Thiên Tước, Tô Dật cảm thấy khí tức trên người nó dường như có chút biến đổi so với trước đây. Chí ít lông tơ trên người có vẻ sáng bóng lên chút.
Chỉ có điều vẫn là một con gà thịt trụi lông!
Nhưng ở trong lòng, lúc này nhìn thấy Tô Thiên Tước, Tô Dật cảm thấy có một dòng cảm xúc ấm áp trong lòng mình. Nhìn dáng vẻ trụi lông của nó cũng có hơi đẹp trai cao lớn hơn mấy phần.
Tô Dật biết rõ tính cách của Tô Thiên Tước, thô lỗ giống như lưu manh, tham lợi ích khắp nơi.
Nhưng lần này Tô Thiên Tước biết rõ không địch lại lại dám đuổi theo, đại chiến với Thiết Giáp Yêu Tê, điều này làm trong lòng Tô Dật rất ấm áp.
- Ồ, tiểu tử ngươi đột phá rồi, hình như... còn đột phá rất lớn!
Tô Thiên Tước nhìn Tô Dật, cảm giác khí tức vô hình trung lúc này tràn ra trên người Tô Dật thì trong đôi mắt nhỏ lấp lánh ánh sáng, tỏ ra kinh ngạc.
- Đột phá mấy tầng.
Tô Dật gật đầu, mỉm cười.
Ánh mắt của Tô Thiên Tước chớp chớp rồi trợn mắt nhìn Tô Dật, người này lại đột phá mấy tầng liền, thật sự biến thái.
- Chỉ có điều lá gan của tiểu tử ngươi cũng thật lớn, tu vi Nguyên Huyền cảnh lại dám dùng Yêu đan...
Lập tức Tô Thiên Tước trợn mắt nhìn Tô Dật.
- Không phải ngươi cũng nuốt Yêu đan sao...
Tô Dật cũng trợn mát nhìn Tô Thiên Tước, sự đau đớn dằn vặt khi nuốt năng lượng Yêu đan làm trong lòng Tô Dật còn sợ hãi, suýt chút nữa đã không thể gắng gượng được, coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Đó là ta, là ta, không phải ngươi, ngươi chỉ có Nguyên Huyền cảnh là lại dám hút Yêu đan, dưới tình huống bình thường, ngươi đã chết một trăm lần rồi!
Tô Thiên Tước trừng mắt nhìn Tô Dật, tức giận tới mức nhe răng.
Người này lại dám chém vỡ Yêu đan, đó là báu vật bậc nào chứ!
Quan trọng hơn là lúc đầu năng lượng Yêu đan hóa thành đáng ra phải là nó độc hưởng.
Ai ngờ người này lại vọt tới liều mạng hút một phần nhỏ năng lượng Yêu đan.