Thần Đế

Chương 322: Chương 322: Thiên Yêu động!




Cũng may nhục thân hắn không tầm thường, lại thêm căn cơ vốn rất vững chắc, ta đã cho hắn phục dụng đan dược củng cố tu vi, vấn đề hẳn không lớn, còn về sau này, vậy phải xem bản thân hắn.

Thượng Quan Trình Nhã nói ra.

Nghe vậy, tâm tình căng thẳng của Thượng Quan Hề Vi mới buông lỏng phần nào, thở phào một hơi.

Nhìn cháu gái mình, Thượng Quan Trình Nhã mỉm cười, trên nét mặt hiền từ tràn đầy yêu thương.

- Nãi nãi, ngươi nhìn gì vậy?

Thượng Quan Hề Vi bị nhìn không khỏi bối rối, ngượng ngùng nói.

- Ngươi nói xem, nếu Dịch Túc có thể một mực lưu lại Linh Cổ Thôn thì tốt biết mấy.

Thượng Quan Trình Nhã nói.

- Nãi nãi, hắn rất nhanh liền sẽ rời đi, hắn nói bên ngoài rất lớn, thế giới của hắn chắc không nằm ở Linh Cổ Thôn. Có lẽ đối với hắn mà nói, nơi này quá nhỏ.

Trong mắt Thượng Quan Hề Vi lướt qua một tia ưu thương nhàn nhạt, không dễ để nhận ra, thanh âm mềm nhẹ như gió mát đêm hè.

- Đúng vậy a, nơi này quá nhỏ, lưu không được hắn, cha ngươi…

Thượng Quan Trình Nhã thong thả đáp, bộ dạng muốn nói lại thôi, trên mặt thoáng hiện ý cười, nói với Thượng Quan Hề Vi:

- Được, đi bố trí người chuẩn bị tiến vào Thiên Yêu động đi.

Đêm, sao trời lấp lánh, ánh trăng như dải lụa bao phủ quần sơn.

- Trở về, chúng ta rốt cục đã trở về.

Ngoài cửa bộ lạc Liệp Hổ, một hàng hai mươi thiếu niên nam nữ sắc mặt ủ rũ, thần tình rơi thấp đến cực điểm.

Cách ăn mặc của đám thiếu niên nam nữ này lại càng bắt mắt.

Cả đám đều hở ngực lộ lưng, chỉ có bộ vị kín đáo là được lá cây và dây leo che chắn, tóc tai bù xù, giống như người rừng.

Bọn họ chính là đám Hổ Độc bị Tô Dật trói dưới chân núi bộ lạc Liệp Hổ, thân mình chồng chất vết thương, bộ dạng chật vật vô cùng, mất không ít công sức trèo đèo lội suối cuối cùng mới trở về bộ lạc.

- Hổ Độc, các ngươi rốt cục đã trở về, những ngày nay các ngươi đi đâu.

Có người đi ra, nhìn thấy bộ dạng đám người Hổ Độc, không khỏi trợn tròn mắt.

Bên ngoài bộ lạc Man Hùng, Hùng Chiến cũng trở về, tóc tai bù xù, trên thân toàn là khối xanh khối đỏ, lá cây cỏ dại bọc người, không khác gì dã nhân.

- Hùng Chiến, các ngươi đây là

Trong bộ lạc Man Hùng bộ, có người đi ra, nhìn thấy bộ dạng Hùng Chiến, gần như không nhận nhau.

Rất nhanh, trong bộ lạc Man Hùng, có tiếng hét phẫn nộ truyền ra.

- Quá đáng, đây là nhục nhã!

- Tọa kỵ Địa Cương Man Hùng của ta, ta và Linh Cổ Thôn không xong!

Sáng sớm hôm sau, có không ít người bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng tề tụ bên ngoài Linh Cổ Thôn.

- Nhục nhã, đây tuyệt đối là nhục nhã!

- Lột sạch y phục, đây là nhục nhã a!

Người bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng tới đây đều lòng đầy căm phẫn. Không ngờ Linh Cổ Thôn lại lột sạch quần áo đám người Hổ Độc và Hùng Liệt, còn trói dưới Yêu La Sơn, đây tuyệt đối là nhục nhã đối với bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng.

Ngoài cửa Linh Cổ Thôn tụ tập chi chít người, đến tận lúc này bọn họ mới biết chuyện gì xảy ra.

Đám người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp ngơ ngác nhìn nhau.

Khó trách Dịch Túc một mực không nói tỉ mỉ đối phó đám Hổ Độc và Hùng Chiến thế nào. Cũng khó trách không nhìn thấy đám Hùng Liệt và Hổ Độc ở thịnh hội hôm qua, thì ra bọn này đều bị lột sạch đồ ở Yêu La Sơn.

- Ha ha ha ha...

Sau đó, toàn thôn dân Linh Cổ Thôn đều cười ồ lên. Thật sự là không nín được, trong đầu đều hiện lên cảnh đám người Hùng Chiến Hổ Độc bị lột sạch quần áo.

- Hôm nay nhất định phải cho ta một lời giải thích, giết tọa kỵ của ta, thế thì quá lắm!

- Liệt Nham Yêu Hổ của ta nữa, hôm nay Linh Cổ Thôn nhất định phải cho ta một lời giải thích!

Trong bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng, có người quát lớn, Liệt Nham Yêu Hổ và Địa Cương Man Hùng là tọa kỵ của bọn họ, lại đều bị tên Dịch Túc kia làm thịt.

- Tay gấu các ngươi không ăn à, xương hổ các ngươi không gặm à, ăn xong liền đến Linh Cổ Thôn ta đòi, lúc ăn tại sao không nói.

Thượng Quan Thanh Minh hét lớn, thịnh khí lăng người.

- Tay gấu kia là của Địa Cương Man Hùng, thịt Man Yêu Thú là của Liệt Nham Yêu Hổ, lúc các ngươi ăn chẳng phải đều đánh chén ngon lành.

Có lão nhân Linh Cổ Thôn từ tốn nói, bộ dạng hoàn toàn không chút để ý.

- Cái gì

- Tay gấu kia là của Địa Cương Man Hùng!

- Thịt Man Yêu Thú ta ăn là của Liệt Nham Yêu Hổ!

Người bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng trợn tròn mắt, khóc không ra nước mắt.

- Dung túng hậu bối mang theo Man Yêu Thú tới Yêu La Sơn gây chuyện, các ngươi còn không biết xấu hổ đến Linh Cổ Thôn đòi giải thích!

Có lão nhân Linh Cổ Thôn lớn tiếng quát.

Cuối cùng, đám người bộ lạc Liệp Hổ và bộ lạc Man Hùng đành phải ủ rũ mà về, hoàn toàn không chiếm ý, tay gấu và thịt Liệt Nham Yêu Hổ bọn hắn cũng ăn, còn có thể thế nào.

Lúc Tô Dật tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau.

Mở to mắt, khí tức trên thân có chút suy yếu, nhưng Tô Dật có thể cảm giác được trong thân thể có một cỗ dược lực đang lan tỏa, nhớ lại tình hình trước hôn mê, hẳn là có người cho mình phục dụng đan dược, trừ người Linh Cổ Thôn người, cũng sẽ không còn ai khác.

- Ngươi tỉnh rồi!

Tiếng nói thanh thúy truyền đến, Tô Dật nhìn thấy Tô Thiên Tước, mắt nhỏ tràn ngập ánh sáng chính đang quay tít nhìn mình.

- Ta hôn mê mấy ngày?

Tô Dật bò người dậy, cảm thấy hết thảy trong thân thể đều rất bình thường, khí tức trên thân cũng vững chắc ở Nguyên Huyền cảnh bát trọng, bên giường đao kiếm được sắp xếp chỉnh tề, hẳn là do người Linh Cổ Thôn mang về.

- Mới một ngày mà thôi, điên cuồng đột phá như vậy, lá gan ngươi đúng là không nhỏ.

Tô Thiên Tước lườm Tô Dật liếc một chút, nó hết sức rõ ràng, mấy ngày trước trên Yêu La Sơn Tô Dật mới vừa đột phá từ Nguyên Huyền cảnh nhị trọng đến Nguyên Huyền cảnh lục trọng, giờ lại liên tục phá hai cấp, loại đột phá như vậy, quả thực nghe mà rợn cả người, đổi lại là người bình thường, căn bản không cách nào chịu đựng nổi.

- Hết cách rồi.

Tô Dật cười khổ, với tình hình lúc đó, nếu không nghĩ cách đột phá, e là phải thua, mình thua thì không sao cả, nhưng lại can hệ đến tương lai Linh Cổ Thôn.

- Người Linh Cổ Thôn cho ngươi phục dụng đan dược, tu vị hẳn đã được củng cố. Ngược lại rất có lợi cho ngươi, thay ngươi giải quyết không ít hậu hoạn, cộng thêm nhục thân ngươi rất mạnh, căn cơ không tệ. Nhưng mà như vậy không có nghĩa là đã hoàn toàn tiêu trừ hậu hoạn, về sau phải nghĩ cách củng cố tu vi mới được, bằng không bất lợi cho tu hành sau này.

Tô Thiên Tước khó được có lúc nghiêm mặt dặn dò Tô Dật.

Tô Dật gật đầu, thoáng kinh ngạc nhìn Tô Thiên Tước, không ngờ đứa này lại có lúc nghiêm túc như vậy.

- Đúng rồi, lần này ngươi thay Linh Cổ Thôn lập đại công, nếu ngươi mở miệng, Linh Cổ Thôn nhất định có thể xuất ra Bách Quả tửu cho chúng ta, ngươi…

Tô Dật lườm Tô Thiên Tước một cái, lập tức trực tiếp rời phòng, vừa nãy còn tưởng đứa này nghiêm túc, hóa ra là vì muốn mình mở miệng đi đòi Bách Quả tửu.

- Này, ngươi đi thế à? Ta đã nói xong đâu, không phải ta thèm, mà là Bách Quả tửu kia quá ngon.

Tô Thiên Tước đuổi theo, không quên lẩm nhẩm nhắc tới Bách Quả tửu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.