Thần Đế

Chương 277: Chương 277: Tốt nhất đừng có chọc vào ta (1)




Mấy con Man Yêu thú, trong đó có một con đại hùng rất đáng chú ý, khí tức hung hãn, hùng chưởng lớn chừng hai người, cao chừng hai trượng, toàn thân ố vàng.

- Man Hùng bộ lạc!

Không cần nhìn Hùng Liệt ở trước mặt, chỉ cần nhìn trang phục của hơn hai mươi thiếu niên nam nữ tới, cùng với một con đại hùng kia thì Tô Dật có thể biết được thân phận của nhóm người này rồi.

- Là hắn, chính là hắn!

Nhìn Tô Dật, trong đám người của Man Hùng bộ lạc đã có một thiếu niên trước đây từng gặp Tô Dật nhất thời cao giọng la lên, dường như là kích động lắm.

Người tới chính là Hùng Liệt cầm đầu người của Man Hùng bộ lạc. Bọn họ vốn dự định phải xuống núi trở về rồi, đột nhiên lại nghe thấy động tĩnh như thế thì bị hấp dẫn tới.

- Dịch Túc...

Trong nháy mắt, từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Tô Dật, ánh mắt mọi người đều trở nên hưng phấn cùng kích động.

Phải biết rằng bọn họ đã tìm rất nhiều ngày ở Yêu La sơn rồi, ai ngờ lúc đang định bỏ cuộc thì lại gặp được người muốn tìm, sao có thể không kích động phấn chấn cho được.

Mắt Hùng Liệt nhìn Tô Dật, hơi kinh ngạc với con Liệp Phong Yêu Điêu lúc này đang ở trước người Tô Dật, nhưng không tiếp tục để ý, trong mắt giấu đi vẻ hưng phấn và kích động, khẽ cười lạnh, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi?

- Ngươi có việc gì?

Tô Dật nhìn đám Hùng Liệt, khí tức hung hăng, người đông thế mạnh, hơn nữa oan gia ngõ hẹp, sợ là người tới không có ý đồ tốt đẹp gì.

Hùng Liệt nhìn Tô Dật, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, làm hỏng chuyện tốt của ta sẽ phải trả giá thật lớn!

Ánh mắt của Tô Dật hơi nhướng lên, quả nhiên là người tới với ý đồ không tốt.

Ánh mắt đảo qua chừng hơn hai mươi thiếu niên nam nữ này, dường như đều chỉ có tu vi Nguyên Huyền cảnh, nhưng mạnh nhất cũng là Hùng Liệt.

Tô Dật thật sự không quá để tâm, trước đây lúc ở Nguyên Huyền cảnh nhị trọng đã có thể dễ dàng đánh bại Hùng Liệt, huống chi là hiện tại.

- Hình như ngươi không phải là đối thủ của ta, lẽ nào muốn cùng lên?

Tô Dật liếc nhìn đám thiếu niên nam nữ này, sức mạnh linh hồn âm thầm tỏa ra bốn phía, dường như cũng không có cường giả của Man Hùng bộ lạc ở đây nên đã yên tâm không ít.

Nhân số của đám thiếu niên nam nữ này mặc dù nhiều nhưng Tô Dật vẫn không sợ.

- Người này thật là phách lối!

- Hừ hừ, lập tức ngươi sẽ biết tay ta, xem còn dám phách lối hay không!

Nhìn thần sắc lơ đễnh của Tô Dật, một vài thiếu niên của Man Hùng bộ lạc rất giận dữ, chỉ có điều nghe nói thiếu niên ngoại lai này rất mạnh, Hùng Liệt cũng không phải đối thủ, tuy là giận dữ nhưng cũng không ai dám lên trước xuất thủ.

- Chỉ một mình ngươi sao?

Hùng Liệt cũng âm trầm nét mặt, thiếu niên ngoại lai này lại không coi gã vào đâu như thế, ánh mắt đảo qua bốn phía, cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại chỉ có một mình ngườ inày, không hề nhìn thấy người của Linh Cổ Thôn đâu.

- Không sai, chỉ có một mình ta thôi.

Tô Dật gật đầu.

- Vậy cũng tốt, giảm phiền toái rồi.

Hùng Liệt cười nhạt, nếu như người của Linh Cổ Thôn ở đây sợ là còn phải phiền toái hơn chút. Bây giờ lại chỉ còn mình tên này, chắc chắn là sẽ dễ đối phó hơn nhiều.

- Ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên tiếp tục chọc vào ta!

Mắt Tô Dật nhìn một đám thiếu niên nam nữ của Man Hùng bộ lạc, thần sắc bình tĩnh mang theo chút ngạo nghễ, nhàn nhạt phất tay nói như vậy.

- Phá hủy chuyện tốt của ta sẽ phải trả giá thật lớn, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai, từ nay về sau làm người hầu ở bên cạnh ta thì ta có thể bỏ qua cho ngươi một lần!

Hùng Liệt nói vậy, nếu có thể thu tên ngoại lai này làm người hầu của mình thì hẳn sẽ là một chuyện rất uy phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.