Chung Phong Minh thích Long Nhược Đồng là chuyện mà mọi người đều biết, hôm nay Long Nhược Đồng lại cùng một người trẻ tuổi khác du sơn ngoạn thủy, lại coi đây là đại sự hạng nhất, cái này khiến trong lòng của hắn có một ngọn lửa đố kị đang điên cuồng thiêu đốt.
Nàng dựa vào gì lại đối tốt với một ngoại nhân như thế? Chẳng lẽ chỉ vì tên này tuấn tú một chút, làn da trắng một chút nên thích hắn sao?
Chung Phong Minh muốn cho Long Nhược Đồng biết rõ, loại nam nhân thế này chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài, trên thực tế lại là một tên nhu nhược không làm được gì thôi.
Chung Phong Minh từ trên đài cao tung người nhảy lên, liền đã đến trước Long Nhược Đồng và Lăng Tiếu.
Hắn lạnh lẽo nhìn nhìn Lăng Tiếu, tiếp theo lại nhìn Long Nhược Đồng nói:
- Sư muội, không biết vị khách quý này đến từ đâu?
Lúc hắn nói hai chữ "Khách quý" kéo ra rất nặng, trong ánh mắt tràn đầy ý khinh thường.
Long Nhược Đồng thấy Chung Phong Minh vô lễ như thế, cực kỳ tức giận nói:
- Chung sư huynh, xin ngươi chú ý lễ tiết một chút, làm vậy rất mất hình tượng Long Hải Các chúng ta.
- Nhược Đồng xem ra sư huynh của ngươi không thích ta lắm, ngươi dẫn ta đến nơi khác một chút đi.
Lăng Tiếu ở bên cạnh thản nhiên nói.
Đối với loại khiêu khích vô lễ này Lăng Tiếu bình thường đều không rãnh đáp lại, nhưng một khi đáp lại thì tương đối sâu sắc, hắn quyết định vẫn nên cho Long Hải Các chút mặt mũi.
- Ngươi im ngay, ‘ Nhược Đồng ’ là ngươi có thể gọi sao?
Chung Phong Minh nghe Lăng Tiếu xưng hô thân mật với Long Nhược Đồng như thế, lập tức nổi trận lôi đình quát to với Lăng Tiếu.
Hắn nắm chặt hai đấm, hai mắt tràn đầy lửa giận.
Lập tức, nội môn đệ tử của Long Hải Các đều nhao nhao tập trung tới, trong mắt bọn hắn tràn ngập vẻ hưng phấn, tựa hồ cũng muốn xem Nhị sư huynh bọn hắn hảo hảo giáo huấn tên trẻ tuổi đẹp trai kia.
Long Nhược Đồng ngăn ở trước Lăng Tiếu khẽ quát nói:
- Chung sư huynh ngươi lập tức xin lỗi Lăng đại ca đi, bằng không ngươi cứ đợi trừng phạt đi!
- Sư muội ngươi... Ngươi rõ ràng vì một người ngoài mà bảo ta xin lỗi hắn? Tuyệt không có khả năng này
Chung Phong Minh dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Long Nhược Đồng nói, tiếp theo hắn còn nói:
- Sư muội chẳng lẽ cho tới nay tâm ý của ta đối với ngươi ngươi không rõ sao?.
- Chung sư huynh, đã đủ rồi, ta đã nói với ngươi rồi, ta không thích ngươi, ngươi nhanh xin lỗi Lăng đại ca đi
Long Nhược Đồng trừng mắt nhìn Chung Phong Minh nói.
Chung Phong Minh có tâm ý với nàng nàng đã sớm biết, bất quá nàng không thích tính cách Chung Phong Minh, quá mức tự cho là đúng, hơn nữa tâm kế rất nặng, nàng cảm thấy hắn theo đuổi nàng đơn giản chỉ vì vị trí các chủ tương lai thôi.
Mà Lăng Tiếu là ân nhân cứu mạng của nàng, lại là người nam tử đầu tiên khiến nàng động tâm, nàng thật sự không nhịn được khi thấy Chung Phong Minh đối đãi với Lăng Tiếu như thế. Huống chi thực lực Lăng Tiếu cường hãn cỡ nào, cha nàng tối qua đã nói cho nàng biết Long Hải Các bất luận kẻ nào cũng không thể trêu vào hắn. Có thể nghĩ Lăng Tiếu khủng bố cỡ nào rồi.
Nàng bảo Chung Phong Minh xin lỗi cũng là hi vọng Chung Phong Minh có thể thức thời một chút, đừng tự tìm mất mặt thôi.
Đáng tiếc, Chung Phong Minh sao biết những việc này, trong mắt hắn Lăng Tiếu chẳng qua chỉ là đê giai Linh Sư, tuy nói thiên phú không tệ, nhưng đối với một gã trung giai Linh Sư như hắn mà nói, vẫn kém rất xa, hắn dựa vào gì lại đi xin lỗi một người yếu hơn mình chứ? Dù tiểu tử này thật sự có chút địa vị, hắn cũng quyết định muốn cho tiểu tử này đẹp mắt.
- Được rồi, đi thôi
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu nói.
- Chậm đã, ta không cần biết ngươi là ai, mặc kệ ngươi tới từ đâu, ngươi lập tức rời khỏi sư muội ta, bằng không... Đừng trách ta không khách khí.
Chung Phong Minh quát to với Lăng Tiếu, trong đôi mắt tràn đầy sát ý đầm đặc.
Lăng Tiếu nhíu thoáng qua hắn lạnh lùng nói:
- Mặc dù ngươi vô tri, nhưng xem ở phân thượng Long Các chủ ta không so đo v ới ngươi.
- Lăng... Lăng đại ca chúng ta đi thôi, ta sẽ bảo sư phó hắn giáo huấn hắn.
Long Nhược Đồng đã cảm giác được Lăng Tiếu tức giận, dẫn Lăng Tiếu nhanh chóng rời đi, nàng thực sự sợ Lăng Tiếu và Chung Phong Minh nổi lên xung đột.
- Cút đi! Đừng tưởng rằng là khánh nhân của Long Hải Các chúng ta thì ta không dám động tới ngươi, có giỏi thì lên lôi đài, chúng ta quyết một trận tử chiến!
Chung Phong Minh nắm chặt nắm đấm giận dữ hét.
- Đã đủ rồi Chung sư huynh...
Long Nhược Đồng khẽ kêu nói.
Nàng còn chưa nói xong, Lăng Tiếu cắt đứt lời của nàng nói:
- Nhược Đồng, ngươi đừng để ý đến hắn nữa, có ít người chính là đồ đê tiện, cần phải ăn chút giáo huấn mới nhớ lâu một chút.
- Lăng... Lăng đại ca ngươi phải hạ thủ lưu tình ah!
Long Nhược Đồng lo lắng nói.
Thủ đoạn của Lăng Tiếu t nàng cũng đã thấy rồi, Vương cấp cũng có thể giết chết, huống chi Chung Phong Minh chỉ là trung giai Linh Sư.
- Đi, đến trên lôi đài gặp chân chương, nếu ngươi thua, rời xa sư muội cho ta, không được dây dưa với nàng nữa.
Chung Phong Minh cố kiềm nén quát.
Hắn càng nhìn Long Nhược Đồng càng cảm thấy nàng cực kỳ quan tâm tiểu tử kia, lửa giận đố kị kia khiến hắn phải sôi trào.
- Ta nhất định phải cho ngươi nằm đi xuống lôi đài.
Chung Phong Minh ở trong lòng quyết định nói.
- Đối phó tiểu nhân vật như ngươi không cần đến lôi đài.
Lăng Tiếu cực độ khinh thường nói với Chung Phong Minh, tiếp hắn nói với Long Nhược Đồng:
- Nhược Đồng ngươi che lỗ tai lại, tránh xa ta một chút, đừng để bị thương.
Long Nhược Đồng không rõ Lăng Tiếu nói như vậy là có ý gì, nhưng nàng vẫn làm theo.
- Rõ ràng dám xem nhẹ ta, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Chung Phong Minh âm lãnh nói một câu, cả người hóa ra một cái bóng phóng về phía Lăng Tiếu.
Chung Phong rõ là võ giả Phong thuộc tính, tốc độ trong đồng bậc thuộc loại nhanh nhất, hắn xuất thủ trước, là đã không thể nhịn Lăng Tiếu được nữa. Tiểu tử kia lại còn nói hắn là "Tiểu nhân vật", hắn đường đường là Nhị sư huynh Long Hải Các, thực lực thuộc loại cao nhất trong lớp trẻ, ở trong các vẫn một mực được một đời trẻ tuổi truy phủng và sùng bái, hắn sao có thể nhẫn chịu được ôn nhục như thế chứ.
Nội môn đệ tử ở không xa thấy Chung Phong Minh ra tay, nhao nhao lộ ra vẻ hưng phấn.
Bọn hắn cũng chỉ là nội môn đệ tử, có thể nhìn thấy chân truyền đệ tử ra tay, đối với bọn họ mà nói cũng là một loại cơ hội học tập lĩnh ngộ.
- Tiểu tử kia dám khiêu chiến Nhị sư huynh, thật sự là không biết sống chết.
- Không phải sao, Nhị sư huynh cho dù đối mặt với cao giai Linh Sư cũng có lực đánh một trận, trưởng lão trong các đều cực kỳ coi trọng hắn.
- Thật không biết Long sư tỷ sao lại bảo vệ một ngoại nhân như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự thích loại nam nhân lòe loẹt này sao?
- Ta cảm thấy nam nhân kia rất có mị lực, so với Nhị sư huynh đẹp trai hơn nhiều, bất quá chỉ là loại trông thì ngon mà không dùng được thôi.