Thần Khống Thiên Hạ

Chương 572: Chương 572: Lữ phủ. (1)




Hôm nay chân thiết thấy rõ hình dáng của Lăng Tiếu, trái tim của nhị nữ càng là thầm thích.

Nhị nữ các nàng đều là đê cấp Linh Sư, ở trong thanh niên đồng lứa của Vạn Thú thành coi như là cao thủ ít ỏi, nhưng mà cá nàng lại biết Lăng Tiếu nhưng là cường giả Vương giai.

Các nàng xưa nay ngưỡng mộ cường giả, đối với thanh niên bình thường căn bản không nhìn ở trong mắt, mà thiếu niên mạnh mẽ lại anh tuấn giống như Lăng Tiếu lại là hiếm thấy, các nàng đều có vọng động lấy thân báo đáp.

Thông qua nhị nữ nói chuyện nhiệt tình, Lăng Tiếu cuối cùng biết khuê danh của hai người, đại tỷ gọi là Lữ Phương, tiểu muội gọi là Lữ Tinh, mà cửa hàng giao dịch linh thảo này là thuộc về sản nghiệp của Lữ gia các nàng.

- Đúng rồi ân công, ngươi mua nhiều Kỷ Hồng thảo như vậy, có phải hay không... Mua cho phu nhân của ngươi?

Lữ Tinh lớn mật hơn một chút, vẻ mặt hơi đỏ bừng hỏi.

Lăng Tiếu phất tay cười nói:

- Lữ tiểu thư đừng lại gọi ta là ân công, trực tiếp gọi ta Lăng Tiếu là được rồi.

Bỗng nhiên một chút hắn lại nói:

- Ta mua Kỷ Hồng thảo là vì nuôi dưỡng linh thú.

- Nuôi dưỡng linh thú?

Nhị nữ đều có chút kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, ta có một linh thú thích ăn Kỷ Hồng thảo nhất, cho nên...

Lăng Tiếu có chút không có ý tứ cười nói.

Hắn ở trong lòng mắng Tử Giao Long Khâu:

- Con ăn hàng chết tiệt, thiếu chút nữa hại bản thiếu gia bị bêu xấu, cái gì không ăn, hết lần này tới lần khác ăn mỹ dung chi vật của nữ nhân, cho dù ngươi ăn bao nhiêu cũng là dạng béo lùn thôi.

- Phúc bá, nhanh đi đem tất cả Kỷ Hồng thảo lấy ra cho ân công.

Lữ Phương hướng về phía chưởng quỹ phân phó nói.

Lão giả y lời, rất nhanh đem tất cả Kỷ Hồng thảo lấy ra ngoài.

Lăng Tiếu hỏi giá tiền, nhưng mà Lữ Phương cùng Lữ Tinh lại là muốn tặng cho hắn.

Vừa lúc này của hàng lại đi vào một số người, thấy một màn như vậy cũng bị giật nảy mình rồi.

Nữ nhân đưa mỹ dung linh thảo cho nam nhân?

Đây tựa hồ là một chuyện từ xưa tới nay đi!

Lăng Tiếu thiếu chút nữa có loại vọng động muốn tránh ở phía sau nhị nữ, sau đó hóa xuất liên hoa chỉ dịu dàng nói:

- Thật là mắc cỡ chết người ta rồi!

Đi ra khỏi cửa hàng, nhị nữ cố gắng muốn mời Lăng Tiếu đi quý phủ của các nàng làm khách.

Lăng Tiếu không chịu nổi thịnh tình của nhị nữ, chỉ có thể lảm nhảm đi theo.

Bất quá hắn quyết định, đợi sau khi từ Lữ phủ đi ra, liền đi ra khỏi Nam Man.

Sau khi Lăng Tiếu cùng nhị nữ đi tới Lữ phủ, hắn mới biết được nguyên lai thân phận của nhị nữ cũng là cực kỳ bất phàm.

Bởi vì... Lữ gia này chính là một trong những phương thế lực trấn thủ Vạn Thú thành.

Vạn Thú thành có tam phương thế lực trấn thủ, thế lực lớn nhất thành đông là Hoàng gia, thế lực lớn nhất thành nam là Triệu gia cùng với Lữ gia mà hôm nay Lăng Tiếu tiến vào.

Lăng Tiếu vốn tưởng rằng bên trong Lữ gia cao thủ như mây, thủ vệ sâm nghiêm.

Nhưng mà khi hắn bước vào bên trong phủ, nhưng không cảm nhận được bao nhiêu cảm giác bị áp bách, thủ vệ nhìn thấy bất quá là Huyền Sĩ cùng với Linh Sư.

Nhưng mà lúc ban đầu hắn đi tới Vạn Thú thành, Tiêu Tùng Lâm nhưng là một lần nữa giao phó cho hắn không thể ở trong thành gây chuyện sinh sự, nếu không sẽ phải bị trừng phạt của tam phương thế lực, ngay cả Tử Thiên tông bọn họ cũng giữ không được.

Có nói từng có một trưởng lão Vương giai của Hà Minh tông khiêu khích quy củ của Vạn Thú thành, cuối cùng bị cắt đầu treo ngược ở ngoài thành răn đe.

Song, giờ khắc này, Lăng Tiếu không thể không hoài nghi tam phương thế lực này có phải thật sự là cường đại hay không? Hoặc chỉ là người khác thổi phồng ra tới?

- Quên đi, chuyện này đâu có liên quan gì tới ta, hôm nay Vạn Thú thành coi như là một tòa thành trì phồn hoa, không có bao nhiêu tranh chấp coi như là chuyện tốt rồi.

Lăng Tiếu ở trong lòng khẽ thở dài.

Lăng Tiếu theo nhị nữ một đường đến đại sảnh.

Một người trung niên đi ra đón, một đôi mắt hổ phát ra lệ mang nói:

- Ngươi chính là Lăng Tiếu?

Tên trung niên này tuổi hơn 40, bộ dạng cực kỳ đoan chính, một bộ lam bào gia thân, lộ ra mấy phần nho nhã chi khí, nhưng mà ánh mắt giống như mắt ưng kia lại khiến cho người ta cảm thấy lăng lệ vô cùng.

- Cuối cùng thấy một người có tu vi Vương giai rồi.

Lăng Tiếu đón nhận ánh mắt của trung niên nhân kia, trong lòng thầm thở dài nói.

- Tiểu tử chính là Lăng Tiếu!

Lăng Tiếu chắp tay nói.

Ở trước lúc tới Lữ phủ, đã có hạ nhân trước một bước bẩm báo chuyện Lăng Tiếu tới phủ.

Mà người này chính là phụ thân Lữ Chính của Lỹ Phương cùng Lữ Tinh.

- Phụ thân, ngươi làm cái gì vậy, ân công đối với chúng ta có ân, làm sao ngươi có thể vô lễ như vậy được?

Lữ Tinh nhíu mũi lại nói.

Lữ Chính thần sắc nhẹ nhàng cứng lại, lúc này khẽ cười nói:

- Quả nhiên thật là anh hùng xuất thiếu niên, đến đến mời vào, Lăng thiếu hiệp cứu nhị nữ của ta, Lữ mỗ quả nhiên là vô cùng cảm kích, mới vừa rồi có nhiều đắc tội, thỉnh đừng trách móc.

Thái độ của Lữ Chính chuyển biến cực nhanh, Lăng Tiếu trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, ở trong lòng nói thầm:

- Không chê trách mới là lạ!

Lăng Tiếu cùng Lữ Chính khách sáo một phen, sau đó ngồi xuống.

Đêm đó, Lữ gia thiết yến mở tiệc chiêu đãi Lăng Tiếu.

Lữ gia không ít trực hệ trình diện, Lăng Tiếu nhìn kỹ những người này có tổng cộng bảy, tám tên Vương giai.

Lúc này, Lăng Tiếu mới cảm thấy Lữ gia quả thật có chút phong phạm của thế lực lớn.

Bất quá, chỉ bằng Vương giai trấn giữ liền làm cho dong binh cùng tán tu ở trong Vạn Thú thành đều tuân thủ quỷ củ hiển nhiên là điều không thể nào?

- Có lẽ nơi này còn có nhân vật như lão bất tử trấn giữ cũng nói không chừng.

Lăng Tiếu nghi ngờ nghĩ tới.

Lăng Tiếu cũng không muốn tra cứu nội tình của tam đại thế lực, chẳng qua là trong lòng hơi có chút tò mò mà thôi.

Sau khi rượu qua tam tuần, Lữ Chính ngồi ở thượng thủ nhìn Lăng Tiếu nói:

- Lăng thiếu hiệp, ngươi cứu khuê nữ nhà ta nghĩ muốn báo đáp như thế nào, ngươi cứ mở miệng, chỉ cần Lữ gia ta cầm ra được nhất định sẽ dâng lên.

Lữ Chính là gia chủ hiện tại của Lữ gia, dưới gối chỉ có nhị nữ, đối với nhị nữ đặc biệt yêu thích có thừa.

Lăng Tiếu hoàn lễ nói:

- Lữ gia chủ nghiêm trọng rồi, tại hạ cũng chỉ là may mắn gặp dịp thôi, nếu như Lữ gia chủ thuận tiện mà nói, Lăng Tiếu muốn mượn truyền thâu trận ở bên trong thành dùng một chút.

Lữ Chính hơi lộ ra vẻ khó khăn nói:

- Chuyện này nếu như ở hai năm trước mà nói, đối với Lữ gia chúng ta là chuyện không coi vào đâu, nhưng mà...

Lúc này, những người khác của Lữ giả đều lộ ra vẻ bất phẫn, tựa hồ bên trong có ẩn tình.

- Lữ gia chủ có chỗ khó gì cứ việc nói.

Lăng Tiếu nói.

- Chuyện này không nói cũng được, không biết Lăng thiếu hiệp khi nào cần dùng đến truyền thâu trận?

Lữ Chính tránh mà không đáp, hỏi lại.

Lăng Tiếu cũng không tiếp tục dây dưa, trực tiếp đáp:

- Càng nhanh càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.