Lữ Chính còn chưa nói, Lữ Tinh lại là khẩn trương nói:
- Làm sao gấp gáp muốn đi như vậy, lưu lại vài ngày để cho chúng ta hảo hảo khoản đãi ân công ngươi a!
Lữ Phương ở một bên trong mỹ mâu cũng muốn lưu Lăng Tiếu lại, trên mặt khẽ hiện lên vẻ đỏ bừng.
Lăng Tiếu làm như không thấy bình thường cười nói:
- Tại hạ chẳng qua là trên đường đi qua nơi này, có chuyện quan trọng trong người, thật sự là không tiện ở lâu.
Nhị nữ nghe lời này, đều là hơi ảm đạm.
Lữ Chính lịch duyệt phong phú, lại chẳng biết tâm tư của nhị nữ nhà mình, bất quá hắn cũng nhìn ra Lăng Tiếu xuất thân bất phàm, Vương giai trẻ tuổi như thế ở Tây Bắc nhưng là tồn tại phượng mao lân giác a.
Nếu như đổi lại là Lữ gia trước kia nói không chừng sẽ nghĩ hết biện pháp để cho Lăng Tiếu lưu lại, nhưng mà Lữ gia hôm nay lại không có tư cách này rồi.
- Nếu Lăng thiếu hiệp có chuyện quan trọng trong người, chúng ta liền không miễn cưỡng rồi, đợi ngày mai ta sẽ vì ngươi thỏa đáng làm chuyện về truyền thâu trận.
Lữ Chính nói.
Mặt trời lên, Lăng Tiếu đã thức dậy rất sớm.
Lòng hắn còn nghĩ về phía nam tự nhiên là nghĩ sớm một chút đi tới tổ địa theo lời đại tế ti.
Bởi vì hắn đã làm lỡ nửa năm thời gian rồi, thời gian còn lại cho hắn đã không còn nhiều nữa.
Sau khi Lăng Tiếu ăn đồ ăn sáng do hạ nhân đưa tới, muốn hướng Lữ Chính nghe ngóng chuyện về truyền thâu trận một chút.
Nhưng mà hắn mới vừa đi tới đại sảnh, lại truyền đến thanh âm nức nở của nhị nữ Lữ Phương cùng Lữ Tinh.
- Phụ thân, Hoàng gia cùng Triệu gia khinh người quá đáng, nếu là gia gia còn tại thế, bọn họ nào dám đem chủ ý đánh tới trên đầu chúng ta.
- Phụ thân, cùng lắm thì chúng ta thối lui khỏi Vạn Thú thành, lấy thực lực của gia tộc chúng ta, bất kể đến chỗ nào đều có thể xưng bá một phương.
- Chuyện không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, bất quá bọn hắn nếu là dám đối với các ngươi cường tới, coi như là đánh bạc cái mạng già ta cũng sẽ không để cho bọn họ được như ý.
- Phụ thân...
Lăng Tiếu ở bên ngoài phòng ngoài ý muốn nghe được ba người nói chuyện, do dự một chút vừa định xoay người rời đi, lại nghe đến thanh âm của Lữ Chính kêu lên:
- Lăng thiếu hiệp vào đi.
Lăng Tiếu chỉ có thể kiên trì đi vào trong phòng, hơi ôm quyền khiếm ý mà nói:
- Tại hạ chỉ muốn tới đây tìm hỏi Lữ gia chủ về chuyện truyền thâu trận, nếu như quá phiền toái mà nói, ta nghĩ chính mình đi giải quyết thì tốt hơn.
Nhị nữ hảo hảo thu về nước mắt, nghiêng mặt đi không dám cùng Lăng Tiếu đối mặt, tựa hồ rất không muốn để cho Lăng Tiếu gặp được bộ dạng khóc lóc của các nàng.
Lữ Chính khẽ thở dài:
- Cũng là tại hạ vô năng, thật là thẹn với Lăng thiếu hiệp rồi.
- Lữ gia chủ nghiêm trọng rồi, vậy tại hạ bái biệt từ đây, hai vị tiểu thư bảo trọng.
Sau khi Lăng Tiếu nhẹ nhàng thi lễ, muốn thôi lui khỏi đại sảnh.
Nhị nữ tựa hồ tâm tư rất nặng, cũng không có tiễn Lăng Tiếu đi ra ngoài.
Lăng Tiếu mới vừa bước ra khỏi Lữ phủ, lại phát hiện có hai đội nhân mã riêng mình mang theo lễ hỏi hướng Lữ phủ đi tới, nhìn bộ dáng của bọn hắn tựa hồ đang làm chuyện vui gì đó.
Hai đội nhân mã ước chừng đều có mười lăm người, thực lực thấp nhất cũng là cao cấp Huyền Sĩ, mà cao nhất lại có tu vi Vương giai.
Trong hai đội nhân mã đều có một gã trẻ tuổi khiến cho người ta cực kỳ chú mục.
Một người mặc áo choàng màu trắng, y khâm cẩm tú, khí chất bất phàm, một thân tu vi đã có cảnh giới trung cấp Linh Sư, ở dưới người hắn cưỡi một con tam giai trung cấp Tông Văn Sư, lộ ra vẻ uy vũ bất phàm.
Một người còn lại mặc áo choàng màu vàng, đầu đội thúc vũ, lưng đeo một cây trường thương, một thân tu vi đồng dạng là cảnh giới trung cấp Linh Sư, dưới thân cưỡi chính là tam giai trung cấp Kim Xích Hổ, đồng dạng là quý không thể tả.
Hai đội nhân mã đi tới trước Lữ phủ, Lăng Tiếu vẫn có chút ở trong thất thần.
Lập tức trong một đội nhân mã đi ra một gã hạ nhân cực kỳ lớn lối chỉ vào Lăng Tiếu quát to:
- Cẩu thối tử, nhanh tránh ra một chút, đừng cản đường thiếu gia nhà ta.
Một đội nhân mã khác cũng đi ra một gã hạ nhân hai tay chống eo nói:
- Mau cút, lại dám ngăn cản đường cô gia tương lai của các ngươi, thật là không biết sống chết.
- Cô gia nhà ta?
Lăng Tiếu ngây ngẩn cả người, tiếp theo hắn lại nói:
- Nhà ta lúc nào lại nhiều hơn một cái cô gia, ta làm sao không biết?
- Hừ, ít nói nhảm, hôm nay thiếu gia nhà ta chính là tới đặt sính lễ, không cần mấy ngày hắn liền trở thành cô gia nhà các ngươi rồi.
Tên hạ nhân kia chỉ tay lên nói.
Lăng Tiếu vừa muốn nói gì, một gã thanh niên ở phía sau cưỡi Tông Văn Sư quát lên:
- A Tam, nói nhiều như vậy làm gì, đừng làm mất thời gian của bản thiếu gia.
- Vâng, vâng, thiếu gia!
Tên hạ nhân kia liên tục ứng mấy tiếng, tiến lên đem Lăng Tiếu đẩy đi:
- Mau tránh ra, đừng cản đường của thiếu gia nhà chúng ta, nếu không ngươi chịu không nổi.
Lăng Tiếu là người như thế nào?
Một cái Huyền Sĩ giai nho nhỏ làm sao có thể đẩy hắn đi được.
Ngược lại một cỗ lực phản chấn cường hãn đem tên hạ nhân này chấn bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt thực chất lại cứng rắn như thế.
Thanh niên cưỡi trên Tông Văn Sư hiện qua một tia lệ mang âm u nói:
- Ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ không biết ở trong thành không cho phép động võ sao?
Lăng Tiếu buông tay ra nói:
- Là con chó nhà ngươi không có mắt động thủ, gươi khi nào thấy ta động thủ?
- Hừ, hôm nay bản thiếu gia cao hứng, tạm thời tha cho mạng chó của ngươi, mau mau tránh ra, đừng làm mất thời gian của bản thiếu gia, nếu không... Hừ hừ.
Người trẻ tuổi kia hết sức xấc láo nói.
Lúc này, một gã thanh niên khác cưỡi trên Kim Xích Hổ cũng mở miệng nói:
- Triệu huynh cần gì vì nô tài nho nhỏ mà tức giận như vậy.
Tiếp theo hắn lại nhìn Lăng Tiếu nói:
- Ngươi còn không mau đi vào bẩm báo gia chủ của các ngươi, liền nói Hoàng, Triệu hai nhà chúng ta tới đề thân.
Nghe lời này, Lăng Tiếu cuối cùng biết hai nhóm nhân mã này là nhà nào rồi, đồng thời cũng sáng tỏ Lữ gia tỷ muội vì sao ở bên trong phòng khách khóc, xem ra ngọn nguồn nằm ở chỗ này.
Lăng Tiếu không muốn tham gia vào chuyện của ba nhà, lúc này một câu không nói mà bước thẳng đi ra.
Thế lực ba nhà đều là không tầm thường, hơn nữa ở Vạn Thú thành xưng bá nhiều năm, có thể không đắc tội liền không đắc tội, dù sao quan hệ của hắn cùng Lữ gia cũng không sâu, chỉ có thể coi là mới quen thôi, hơn nữa hắn còn muốn dựa vào truyền tống trận mà ba nhà cùng chưởng quản để rời đi.
Nhưng mà, hắn mặc dù không có tính toán chọc người, nhưng nhân gia lại không nghĩ bỏ qua cho hắn.
Thanh niên cưỡi Tông Văn Sư thấy Lăng Tiếu vô lễ như thế, lúc này phất tay nói:
- Đem tiểu tử trong mắt không người này bắt lại cho ta.
Lời của hắn vừa dứt, hai gã Linh Sư ở bên cạnh hắn nhanh chóng hướng Lăng Tiếu đuổi theo.