Thần Khống Thiên Hạ

Chương 571: Chương 571: Tùy tiện vừa đứng đều có mỹ nữ tới gần




Những dong binh kia nhìn Huyền tinh phát sáng cũng trở nên hoa mắt lên.

- Oa, thật là... Thật là huyền tinh, đây... vị thiếu gia này để cho ta nói đi, ta biết được nhiều chuyện nhất.

Một gã hán tử gầy thấp hai mắt hiện lên ánh sáng kêu lên.

- Ngươi nằm mơ đi, ngươi này toan hầu tử, nói chuyện cũng không lưu loát, vẫn là để ta tới nói đi.

Một tên nam tử khác ở bên cạnh hán tử gầy nói.

- Lăn con mẹ ngươi đi, Huyền tinh này là của ta, ai dám giành giật với ta, ta phế đi con mẹ nó.

Một gã hán tử cao lớn khỏe mạnh đứng dậy quát lên.

Hán tử kia hai tay cũng hiện đầy vết đao, lớn lên lại càng dữ tợn hung hãn, chỉ từ bên ngoài nhìn lại đã cảm thấy người này tuyệt không phải là người lương thiện gì rồi.

Lăng Tiếu hướng hán tử kia liếc mắt một cái, nhìn một cái liền nhìn ra tu vi của hán tử kia là cao cấp Huyền Sĩ.

Từng ba năm trước đây Lăng Tiếu còn đang nhìn lên võ giả Huyền Sĩ giai, mà hôm nay khi hắn nhìn đến chỉ bất quá cùng người bình thường không khác biệt nhau.

Đang ở lúc hán tử hung hãn muốn đi đến chỗ Lăng Tiếu, lại có một đạo thanh âm êm ái vang lên:

- Nói đến kể chuyện lại có người nào so ra mà giảng được nhanh như ta.

Một gã hán tử nhìn như nhu nhược, trên mặt mang theo nụ cười chậm chạp nói.

Hán tử kia tầm 30 tuổi, tướng mạo thường thường, vóc dáng không cao, bộ dáng gầy yếu, tuy nhiên lại có một thân thực lực không bình thường đã đạt đến tu vi đê cấp Linh Sư.

Tráng hán hung hãn kia thấy người tới, co đầu lại cười làm lành nói:

- Nguyên lai là Tưởng sư gia, nếu Tưởng sư gia có hứng thú nói một đoạn, ta đây không thể làm gì khác hơn là ở một bên cung kính nghe.

Người này là Tưởng Khoái nổi danh kể chuyện nhất Vạn Thú thành, ngoại hiệu là "Giảng Đắc Khoái", là chỉ năng lực kể chuyện của hắn so với người bình thường muốn nhanh hơn nhiều, hơn nữa hết sức tinh chuẩn, chuyện không tinh chuẩn từ trước đến giờ hắn không nói.

Tưởng Khoái đi tới trước mặt Lăng Tiếu, khẽ chắp tay nói:

- Vị thiếu gia này, không biết để ta thay ngươi nói một chút chuyện gần nhất thì như thế nào?

Hiện tại thanh âm của Tưởng Khoái nói tương đối chậm, nghe rất hiền hòa, không thể giống như là một người nói rất nhanh.

Lăng Tiếu cũng không để ý hắn là người phương nào, hắn muốn nghe nhất chỉ là chuyện ở phía sau Thệ Tông đại hội mà thôi.

- Ngồi xuống nói!

Lăng Tiếu uống một ngụm rượu nhỏ nhàn nhạt nói.

Tưởng Khoái thong dong ngồi xuống nói:

- Vừa nhìn đã biết thiếu gia không phải là người của Vạn Thú thành, không biết thiếu gia muốn nghe những chuyện gì?

- Hãy bớt sàm ngôn đi, liền đem chuyện đại sự một hai tháng gần nhất phát sinh ở Vạn Thú thành nói đi.

Lăng Tiếu phất tay nói.

Tưởng Khoái ánh mắt vừa chuyển, lúc này gật đầu liền bắt đầu nói:

- Vậy tại hạ liền từ hai tháng trước mà nói.

Tưởng Khoái sau khi nói ra một câu, kế tiếp rốt cục chứng minh cái ngoại hiệu "Giảng đắc khoái" của hắn là như thế nào mà có được.

Mỗi một câu mà hắn nói ra cư nhiên đều không cần dừng lại, đều là một hơi thì nói xong, thời gian mà người bình thường nói hai câu, hắn nhưng chỉ dùng thời gian một câu nói liền nói xong rồi.

Trong lúc nhất thời Lăng Tiếu nghe được đều có chút choáng váng đầu óc.

Hắn ở trong lòng nói thầm:

- Đây là đang kể chuyện hay là đang muốn mạng người a!

Bỗng nhiên, Tưởng Khoái rốt cục nói đến chuyện mà chư tông đều tuyên bố thối lui khỏi Thệ Tông đại hội ở một tháng trước.

Lăng Tiếu ngắt lời nói:

- Ngừng, ngươi nói cho ta nghe một chút chư tông tổng cộng có bao nhiêu người còn sống đi ra ngoài.

Lăng Tiếu nghe chuyện chính là muốn biết chuyện của sư huynh đệ tông môn mình.

Tưởng Khoái có chút kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu một cái, tiếp theo gõ một cái ngón tay.

Lăng Tiếu hiểu ý, bất động thanh sắc lại lấy ra một khối huyền tinh:

- Cặn kẽ nói chư tông tổng cộng có bao nhiêu người còn sống đi ra ngoài?

Tưởng Khoái lộ ra nụ cười sảng khoái, lại bắt đầu nói ra tình huống của các tông.

Cuối cùng, hắn không nhịn được thở dài nói:

- Nghe nói bí cảnh ma khí ngất trời, chư tông tổn thất thảm trọng, bọn họ mới tuyên bố kết thúc Thệ Tông đại hội năm năm một lần.

Lăng Tiếu đem ba khối huyền tinh cho Tưởng Khoái, phất tay để cho hắn rời đi.

Hắn đã biết đồng bạn của mình đều trở về tông môn rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Tiếu không muốn tiếp tục làm lỡ thời gian, vươn người đứng dậy.

Hắn chuẩn bị trước đi mua một nhóm Kỷ Hồng thảo rồi lại nói, nếu không con ăn hàng Tử Giao Long Khâu này khẳng định giận dỗi.

Lăng Tiếu đi tới chỗ giao dịch linh thảo.

Hắn đi vào trong đó quát khẽ:

- Chưởng quỹ đem tất cả Kỷ Hồng thảo đều lấy ra cho ta.

Lúc này một gã lão giả vội vã đi tới nói:

- Thiếu gia, Kỷ Hồng thảo ở bổn điếm có 500 gốc, ngươi xác định muốn lấy toàn bộ không?

- Không sai, toàn bộ đều muốn, bao nhiêu kim tệ?

Lăng Tiếu đáp.

Lão giả còn chưa nói, một đạo thanh âm thanh thúy ở phía sau Lăng Tiếu vang lên:

- Một đại nam nhân mua nhiều Kỷ Hồng thảo như vậy để làm gì.

Lão giả thấy rõ người, lúc này tiến lên khom người nói:

- Ra mắt hai vị tiểu thư.

Lăng Tiếu xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy hai nữ tử mang thúy thanh sắc tơ lụa xuất hiện ở phía sau hắn.

Hai nữ tử này tướng mạo gần giống nhau, tuổi tầm mười sáu, vừa nhìn cũng biết là hoa tỷ muội, hơn nữa tư dung đều thuộc về hàng thượng đẳng, vóc người cũng cực kỳ có dáng, tư thái có lồi có lõm cực kỳ mê người, nam nhân bình thường thấy cũng phải bị khuynh tâm.

Lăng Tiếu không để ý đến nhị nữ, vẫn hướng về phía lão giả kia nói:

- Chưởng quỹ, ngươi bán hay không? Không bán ta đến nhà khác.

- Ngươi... Ngươi là ân công?

Lúc này, một nữ tử đột nhiên tiến lên hai bước hướng về phía Lăng Tiếu kinh hô.

Một nữ tử khác cũng đi theo kêu lên:

- Thật sự là ân công!

Nhất thời Lăng Tiếu có chút mờ mịt đầu óc.

- Có phải hay không các ngươi nhận nhầm người?

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói, trong lòng cũng đang tự đắc nói thầm:

- Mị lực của bản thiếu gia nhất hướng vô địch a, tùy tiện vừa đứng đều có mỹ nữ đến gần.

- Sẽ không sai, ân công xin nhận của ta một xá.

Nhị nữ cùng kêu lên, tiếp theo liền muốn hướng về phía Lăng Tiếu hành lễ.

Lăng Tiếu lắc mình lui sang một bên không hiểu nói:

- Ta nói các ngươi đúng là nhận nhầm người rồi.

Lúc này, một nữ tử nói:

- Ân công, năm ngày trước ngươi có phải ở trong Vạn Thú quật đuổi giết một đầu tứ giai Hắc Ảnh Báo hay không?

Lăng Tiếu chợt hiểu ra, lúc này cười nói:

- Nguyên lai là các ngươi a, thật là có duyên sẽ gặp mặt a!

Hắn hiện tại mới nhớ lại ngày đó từ trong bí cảnh đi ra ngoài, liền gặp phải đoàn người bị Hắc Ảnh Báo tập kích, hắn vì luyện tay, cho nên xuất thủ đối phó với Hắc Ảnh báo, tính đến quả thật cũng là cứu các nàng một mạng.

Chỉ bất quá Lăng Tiếu lúc ấy không có nhớ được trong đoàn người này có hai nữ tử mà thôi

Hai nàng thấy Lăng Tiếu nhớ lại, đều lộ ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.