Thần Khống Thiên Hạ

Chương 549: Chương 549: Ma biến. (2)




- Ai... Không phải là lão phu không muốn, chỉ là lão phu không có năng lực.

Lục Ông lắc đầu thở dài nói, trong lòng lại nói:

- Trừ phi lão phu bây giờ có thể khôi phục tất cả tinh nguyên mới có thể a!

Lăng Tiếu thần sắc cứng đờ, cả người như bị điện giật.

Ngay cả Lục Ông cũng không có biện pháp, La Mỹ Anh còn có thể cứu sao?

Thần sắc của Lăng Tiếu dần dần trở nên âm lãnh một chút, trong nháy mắt rút ra Ẩn Xà kiếm ở trước ngực La Mỹ Anh, một tay khác lập tức hiện lên linh lực băng hàn.

Dần dần, thân thể của La Mỹ Anh hoàn toàn bị hắn đóng băng cứng lại.

- Mỹ Anh ngươi chờ, Lăng Tiếu lấy thương thiên chi danh khởi thệ, ta nhất định phải cứu sống ngươi!

Lăng Tiếu cắt đứt máu nơi ngón tay chỉ lên trên trời thề nói.

Lăng Tiếu luôn luôn là một người trọng tình trọng nghĩa.

Đối với một nữ nhân có thể vì mình tìm chết, bất kể nàng lớn lên đẹp hay xấu, bất kể nàng giàu hay nghèo, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm động, bị khuynh tâm.

Đồng thời, Lăng Tiếu luôn luôn cũng là một cái nam nhân tự phụ cường thế.

Hắn cảm thấy bảo vệ nữ nhân vĩnh viễn là nghĩa vụ của nam nhân.

Hôm nay chính mình lại để cho một nữa nhân bảo vệ, hơn nữa nữ nhân này còn vì mình mà mất đi tính mạng, ngay cả hắn người mang dị bảo cũng không cứu được, trong lòng một cỗ áy náy tự nhiên mà sinh.

Cùng lúc đó, phẫn hận, hối hận giao nhau hiện đầy toàn thân.

Hắn vẫn không hạ sát thủ đối với La Phách Hưng, đây là vì bận tâm đến tương lai của tông môn.

Ở trước khi vào bí cảnh, Tiêu Tùng Lâm một mực cường điệu, tận lực không nên cùng người của tam tông phát sinh xung đột cùng kết thù.

Cho nên Lăng Tiếu vẫn giữ lại mạng của La Phách Hưng.

Không nghĩ tới đối phương không chỉ không lĩnh tình, ngược lại một mực khiêu khích, cho đến hiện tại phát sinh bi kịch.

Hắn biết vậy thì đã chẳng làm a!

...

Lăng Tiếu đặt La Mỹ Anh xuống, đứng lên u lãnh nói:

- Muốn kiếm, cầm mạng của ngươi đến đổi đi!

Âm như ma chú, lạnh như băng sương, khiến người vì vậy mà tâm kinh đảm chiến.

Mọi người đều đưa ánh mắt quăng đến trên thân người nói chuyện.

Kia không phải là Lăng Tiếu đang trong bi phẫn sao?

Chỉ thấy hắn vẻ mặt âm trầm, hai mắt hiện đầy tia máu, toàn thân tản ra một cỗ khí thế khiến người bị đè nén, phảng phất như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng của bọn hắn, khiến cho bọn hắn khó có thể hô hấp.

La Phách Hưng giờ phút này nhưng bị Lăng Tiếu khiến cho sợ hết hồn, thân thể không khỏi lui về sau một bước.

Hắn hiện tại chỉ cảm thấy ánh mắt kia tựa như lợi nhân hung hăng đâm vào trong tim hắn, để cho hắn khó chịu không thôi.

Cho dù là Vương giai chân chính đều chưa hẳn có thể khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác luống cuống này đi.

La Phách Hưng ổn định tâm tư, lấy tức giận che giấu thất thố của mình quát:

- Bằng ngươi cũng muốn mạng của ta, ngươi không có bản lĩnh này.

Tiếp theo hắn lại nghiêng mặt hướng về phía Vũ Mị Nương nói:

- Mị Nương còn thỉnh ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, mạng của tên tạp chủng này ta giết định rồi.

Vũ Mị Nương lộ ra vẻ khó khăn, nàng căn bản không muốn cùng Trọng Kiếm môn kết thù, cho nên chỉ muốn khuyên La Phách Hưng rời đi, nhưng nhân gia muốn lấy lại linh khí, Lăng Tiếu không chỉ không trả, nhìn dáng dấp còn muốn cùng La Phách Hưng không chết không thôi, nàng ở chính giữa lâm vào thế khó xử rồi.

- Vị sư đệ này, ta xem chuyện này coi như xong, đắc tội với Trọng Kiếm môn đối với Tử Thiên tông các ngươi không có lợi.

Vũ Mị Nương hướng về phía Lăng Tiếu khuyên, nếu không phải vì n; cùng mình đồng dạng là thể chất mị cốt, nàng tuyejt đối sẽ không tranh vào vũng nước đục này.

- Ha ha...

Bỗng nhiên, Lăng Tiếu như nghe được một chuyện cười buồn cười nhất, ngửa mặt lên trời cười một tiếng. Tiếng cười kia tràn đầy ý buồn rầu, tiếng cười kia tràn đầy sát ý nồng đậm phẫn hận.

Mọi người đều cảm nhận được tâm thái giờ phút này của Lăng Tiếu, trong lòng đều là thay hắn cảm thấy khó chịu, nhất là Ngọc Liệt Diễm, Băng Nhược Thủy cùng Ôn Khả Điệp, các nàng đều muốn, nếu như các nàng chết đi, hắn có thể thương tâm như vậy hay không?

- Không biết tiểu tử này cười cái gì?

Lúc này, ba người của Quang Tinh điện cũng đi tới, Thiên Tinh nhìn Lăng Tiếu cười như điên, nhất thời không hiểu nói.

- Ta cười con mẹ ngươi!

Lăng Tiếu đã bị vây vào trạng thái điên cuồng, lời này của Thiên Tinh tựa như châm ngòi vào, lập tức bị Lăng Tiếu nhục mạ.

Huyết dịch trong cơ thể Lăng Tiếu càng không ngừng sôi trào, cỗ hận ý xung thiên này dần dần bắt đầu khống chế tâm thần của hắn.

- Nếu như ta giết nam nhân của ngươi, lại hướng ngươi nói thanh toán có được hya không, ngươi cái nữ nhân này không có đầu óc, không muốn chết liền cút ngay cho ta.

Lăng Tiếu ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn chằm chằm vào Vũ Mị Nương mắng.

- Khốn kiếp!

Hai đạo thanh âm đồng thời quát lên.

Một đạo là từ trong miệng Thiên Tinh vọng lại, một đạo khác thì là đến từ trong miệng của Vũ Mị Nương.

Thiên Tinh vẫn luôn là một trong những thanh niên xuất sắc nhất của Quang Tinh điện, hắn được gọi là Tinh chi tử, chứng minh sẽ là một trong những nhân tuyển cho chức vị Thiếu tông chủ tương lai, đầu đội lên hào quang, một mực được vạn chúng chú mục.

Hôm nay lại bị một tiêu tử tử của một cái đê phẩm tông môn nhục mạ, hắn làm sao có thể nuốt trôi được cái khẩu khí này.

Mà thân phận của Vũ Mị Nương tương đồng với Thiên Tinh, dều là người nối nghiệp tương lai của tông môn, đồng thời lại là nữ tử chưa trải qua sự đời. Cư nhiên bị Lăng Tiếu nói như thế, một loại cảm giác nhục nhã trước đây chưa từng có chạy lên não.

La Phách Hưng ở một bên thêm dầu vào lửa nói:

- Tiểu tạp chủng này rõ ràng không đem người của ba tông chúng ta để vào trong mắt, hôm nay tuyệt đối không thể để cho hắn rời đi, sau khi ra khỏi bí cảnh, Trọng Kiếm môn ta nhất định muốn huyết tẩy Tử Thiên tông các ngươi.

- Chỉ là đệ tử của Tử Thiên tông cũng càn rỡ như vậy, ngươi sẽ vì lời nói của mình mà trả giá thật nhiều.

Thiên Tinh mặt âm trầm nói, một cỗ sát khí vọt lên trên.

Trong mắt của Vũ Mị Nương cũng lộ ra sát cơ nồng đạm.

Lúc này, lửa giận cùng hận ý bị Lăng Tiếu đè nén cũng vào giờ khắc này phun trào, trong tay xuất hiện một thanh đan đao đen thui.

Trên thanh đại đạo tản ra thị huyết chi ý nồng đậm, hắn cũng ở một lần này rốt cục biến thành một cái thị huyết Ma Vương!

Hoa lạp hoa lạp!

Cuồng lôi thiểm điện, trận vũ liên miên.

Cuồng phong thổi qua, dẫn khởi một mảnh xơ xác tiêu điều.

Một gã trẻ tuổi tóc đen tán lạc, tay áo đón gió phiêu dật, thần sắc âm lãnh dị thường, hộ thể thần quang thiểm diệu, trong tay một thanh đại đao đen như mực, trên thân đao văn lộ huyền ảo, thỉnh thoảng lóe lên ột cỗ quỷ ý xích hồng như huyết.

Người trẻ tuổi này chính là Lăng Tiếu sát ý lẫm nhiên, mà trong tay của hắn cầm chính là tam giai cao cấp Phệ Huyết Ma đao.

Từ trong thí luyện chi địa Tử Phong cốc của tông môn, Lăng Tiếu đoạt được đao này trong tay của Hạ Hậu Sử vẫn một mực để đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.