Bởi vì đao này không cùng với thuộc tính của hắn, hơn nữa còn là một thanh quỷ ý ma đao có thể uống máu thăng cấp.
La Mỹ Anh vì cứu hắn mà chết, Lăng Tiếu lâm vào trong áy náy cùng tự trách trước nay chưa từng có, đồng thời cũng là tức giận tới cực điểm, cả người đã biến thành một tên ma phải phải giết người thấy máu.
- La huynh ngươi còn không mau ra tay giết hắn đi, chẳng lẽ còn muốn ta thay ngươi xuất thủ?
Thiên Tinh nhàn nhạt đối với La Phách Hưng nói.
Nếu như bây giờ không phải là hắn bị thương, tất nhiên sẽ tự mình ra tay giết Lăng Tiếu.
- Yên tâm, tính mạng của hắn ta thu.
La Phách Hưng có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trong lòng hắn là đang khiếp đảm rồi.
Bởi vì lúc trước hắn đã đánh qua với Lăng Tiếu, nếu như không có Ẩn Xà kiếm, hắn tự biết cũng không phải là đối thủ của Lăng Tiếu, hôm nay Lăng Tiếu đã cuồng nộ rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể có cơ hội?
Chỉ bất quá, hắn thân là người dẫn đầu Trọng Kiếm môn, làm sao có thể ở trước mặt Quang Tinh điện cùng Viêm Mị tông mà kém được.
Nếu là như vậy, hắn cả đời này làm sao có thể ở trước mặt Thiên Tinh cùng Vũ Mị Nương mà ngẩng đầu lên?
Vũ Mị Nương ở một bên đã bị Lăng Tiếu khiến cho giận điên lên, cũng không để ý quan hệ với Ngọc Liệt Diễm, mang theo người của mình thối lui đến một bên, không tham gia chuyện giữa Tử Thiên tông cùng La Phách Hưng nữa, sắc mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Trong lòng nàng hướng về cái cảm giác hiếu kỳ duy nhất của Lăng Tiếu đã biến mất không còn tăm hơi, chẳng qua là ở trong lòng thầm mắng:
- Khốn kiếp không biết thân phận, mau đi chết đi!
- Sát!
La Phách Hưng còn chưa có tiến lên, Lăng Tiếu đã kêu lên giết đến.
Ma đao trong tay Lăng Tiếu hiện lên vẻ yêu dị, ở giữa không trung càng như một đạo thiểm điện xẹt qua, hướng La Phách Hưng chém tới.
- Thật là nhanh!
La Phách Hưng thần sắc căng thẳng, Lăng Tiếu đã đến ở trước mặt hắn, cự kiếm trong tay hắn cuống quít nghênh đón.
Đinh đương!
Huyền khí giao nhau, tia lửa văng khắp nơi!
La Phách Hưng chỉ nghĩ đến trong tay tê rần, một cỗ lực lượng cường đại chấn đến hắn huyết khí sôi trào, cả người hướng về phía sau ngã bay ra ngoài.
Sát sát!
Lăng Tiếu một chiêu đẩy lùi La Phách Hưng, trong miệng càng không ngừng kêu "Sát", cặp mắt kia đã trở nên đỏ bừng, Phệ Huyết Ma đao trong tay phát ra tiếng ông ông, tựa hồ đang hưng phấn trong khát vọng uống máu.
Lăng Tiếu vung đao như gió, từng đao sung mãn linh lực toàn thân, một cỗ sát ý sung sát tựa hồ muốn đem La Phách Hưng chém thành tan xương nát thịt.
Từng đao giống như bão táp chém xuống.
La Phách Hưng bị dọa đến kinh hãi, cự kiếm trong tay càng không ngừng đón lấy chống đỡ.
Nhưng mà hắn phát hiện mỗi một đao của Lăng Tiếu giống như thiên vạn trọng, nện đến hổ khẩu của hắn bị rách tả tơi, ngũ tạng trong cơ thể sôi trào.
La Phách Hưng thủ lâu tất bại, cự kiếm trong tay ở dưới một phen oanh chém của Lăng Tiếu bị chấn bay rời tay rồi, trên song chường còn tràn đầy máu.
- Giết cho ta!
Lăng Tiếu càng như dã cầm mất đi lý trí, mỗi một chiêu căn bản cũng không có chiêu thức rõ ràng, chỉ có đem hết toàn lực vung chém, hiện tại La Phách Hưng mất đi cự kiếm, càng khiến cho hắn giết đến đỏ mắt.
Lại là nhất dũng vô địch, một đao nhanh đến tuyệt luân.
Một đao kia chính là hướng về bả vai của La Phách Hưng chém tới.
- Không tốt!
La Phách Hưng đã bị dọa sợ đến lục thần vô chủ, mắt thấy đại đao chém tới, trong lòng thầm quát một tiếng, muốn điên cuồng lui người lại, đáng tiếc đã muộn!
Phốc!
A!
Máu tươi nở rộ như hoa, trong nháy mắt nhiễm đỏ một mảng, một cánh tay bay ra xa, cô linh linh rơi trên mặt đật không một chút sinh khí.
La Phách Hưng ôm cánh tay phun máu như suối phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết.
Song, hắn không biết giờ khắc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
- Sát sát!
Lăng Tiếu thấy máu càng thêm hăng hái, trong miệng càng không ngừng kêu lên, Phệ Huyết Ma đao trong tay không có nửa phần dừng lại, lần nữa bổ về phía một cánh tay khác của La Phách Hưng.
- Dừng tay!
Hai gã Nửa bước Vương giai của Trọng Kiếm môn mới tỉnh ngộ lại, la lên một tiếng, lập tức lướt tới cứu người.
Lăng Tiếu mặc dù đã tiến vào trạng thái bạo tẩu, nhưng mà lúc đối mặt với nguy cơ, phản ứng một chút cũng không chậm.
Hắn trở tay một đao hướng hai người oanh tới, cản trở hai người đánh lén, ngay sau đó cả người biến mất ở trước mặt hai người.
- Người đâu?
Một gã Nửa bước Vương giai ngây ngẩn cả người.
Một gã nửa bước Vương giai khác bỗng nhiên dâng lên một cỗ nguy cơ không hiểu.
- Không tốt!
Nửa bước Vương giai kia hoảng hốt, vội vàng chạy về phía trước.
Nhưng mà hắn làm sao nhanh hơn được đao của Lăng Tiếu.
Một đao kia chém ngang tới, đem Nửa bước Vương giai kia trong nháy mắt chém thành hai khúc.
Một gã Nửa bước Vương giai khác bị dọa đến can đảm nứt ra, nơi nàm còn dám cùng Lăng Tiếu là địch.
Lúc này không chút do dự nào muốn trốn, có bao xa liền chạy xa bấy nhiêu, đây quả thực là một tôn sát thần!
Nhưng mà hắn có thể nhanh hơn được Phong thuộc tính của Lăng Tiếu sao?
Còn chưa có chạy ra được mười thước, một đạo đang mang đen nhánh đem hắn phá thành hai nửa.
La Phách Hưng thấy một màn như vậy, lại càng hối hận đến đứt ruột, làm sao lại trêu chọc một tên sát tinh như thế?
- Tinh tử, Mị Nương mau cùng nhau giết hắn đi, hắn... Hắn nhập ma rồi!
La Phách Hưng căn răng, nhịn đau, hướng Thiên Tinh cùng Vũ Mị Nương ở không xa hết sức kêu lên.
Hắn không cầu giúp không được a, mất một cánh tay đã đủ thảm, nếu là ngay cả mạng cũng ném đi, đó mới thật là đại sự kiện rồi.
Thiên Tinh thấy Lăng Tiếu sinh mãnh như vậy, trong lòng cũng rất là giật mình.
Hắn thấy Lăng Tiếu nhiều lắm chính là cảnh giới Linh Sư đỉnh phong, lại có thể bộc phát ra năng lượng so sánh với Nửa bước Vương giai còn mạnh hơn mấy lần.
Đây là người sao?
Thiên Tinh hết sức do dự, Lăng Tiếu lần nữa hướng La Phách Hưng đi tới.
Hắn kéo đao, từng bước từng bước đi tới, mũi đao họa xuất trên mặt đất một đường thẳng tắp, nước mưa thấm vào vạt áo toàn thân hắn, Phệ Huyết Ma đao yêu dị lóe lên, máu tươi ở trên thân đao quỷ dị biến mất.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây a!
La Phách Hưng nhìn Lăng Tiếu tựa như ác ma, kinh hô một tiếng, kéo thân thể trọng thương hướng về phía Thiên Tinh chạy tới.
- Khống kiếp, ngươi... Ngươi muốn mệt chết ta a!
Thiên Tinh khẩn trương, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Hắn bây giờ là thân thể bị trọng thương, làm sao có thể cùng Lăng Tiếu hiện tại đối kháng được, cho dù là hắn có linh khí nơi tay cũng không thể tới liều mạng a!
Thiên Tinh chạy, hai gã đồng bạn của hắn dĩ nhiên cũng chạy.
La Phách Hưng lộ ra vẻ tuyệt vọng, tiếp theo lại thấy người của Viêm Mị tông, đang lúc hắn muốn chạy tới, một đao giống như gió phủ đầu đánh tới.
Lại là một đạo tiếng kêu thảm thiết, lại có một cánh tay bay ra ngoài.
- Sát sát!
Lăng Tiếu huy vũ Ma đao, từng đao mà đem tứ chi của La Phách Hưng chém xuống.