Người của Tử Thiên tông cùng Viêm Mị tông ở không xa bị một màn ghê tởm này khiến cho dạ dày sôi trào, phần lớn người đều càng không ngừng hướng sang một bên nôn mửa không dứt.
Đây quả thực quá máu tanh, quá tàn bạo rồi!
Đến cuối cùng, Lăng Tiếu lộ ra nụ cười âm tàn dữ tợn nhìn La Phách Hưng tứ chi không còn nói:
- Ngươi không nên giết nàng... Ngươi muốn giết tới giết ta a...
- Ngươi không nên giết nàng... Ngươi muốn giết tới giết ta a...
Lăng Tiếu liên tục kêu lên, Phệ Huyết ma đao trong tay vô tình đem La Phách Hưsng chém thành nhão nhoét.
Một mảnh vết máu lớn nhiễm đỏ cả đại địa, nhiễm đỏ trường không.
- A!
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời thét một tiếng, cả người rốt cuộc hoàn thành ma hóa rồi, cặp mắt kia đỏ bừng giống như ma thú quá dọa người.
- Tiếu, ngươi làm sao vậy?
Băng Nhược Thủy lo lắng hướng Lăng Tiếu chạy tới.
- Sát!
Lăng Tiếu vung tóc dài hét lớn một tiếng, ma đao hướng Băng Nhược Thủy chém tới.
- Không nên a!
Đệ tử bên phía Tử Thiên tông đều cùng nhau kêu lên.
Ngọc Liệt Diễm cùng Ôn Khả Điệp cũng nhắm hai mắt lại, tựa hồ đều không muốn nhìn đến Lăng Tiếu giết Băng Nhược Thủy.
Băng Nhược Thủy cũng không có phản kháng, chẳng qua là ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu.
Ma đao ở trước trán Băng Nhược Thủy, mấy sợi tóc mai nhẹ nhàng rơi xuống.
Trước trán của Băng Nhược Thủy bị đao khí cắt thành một đạo vết thương, vết máu chảy xuống từng giọt chậm rãi.
- Các ngươi đi... Toàn bộ đi cho ta... Sát!
Lăng Tiếu giống như phát điên, khẽ hất tóc dài, xoay người hướng đám người Thiên Tinh đuổi tới.
- Tiếu, ngươi trở lại... Ngươi trở lại...
Sau khi Băng Nhược Thủy phục hồi lại tinh thần, hướng Lăng Tiếu đang nổi điên đuổi tới.
- Nhược Thủy sư tỷ trở lại!
Trần Văn Vũ trước tiên lao đến ngăn cản Băng Nhược Thủy kêu to nói.
- Ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm Tiếu trở lại!
Băng Nhược Thủy kiên tuyệt nói.
- Lăng sư đệ hiện tại đã mất kiểm soát, nếu như ngươi đi qua chỉ là một cái tử lộ, ngươi trước để cho hắn yên lặng một mình, nói không chừng hai ngày nữa liền tốt.
Trần Văn Vũ khuyên nói.
- Nhược Thủy muội muội, Trần sư huynh nói có lý, chúng ta hãy đi cho Tiếu đi đi, tin tưởng hắn nhất định có thể qua được.
Ngọc Liệt Diễm cũng hàm chứ bi thiết tới đây khuyên.
Băng Nhược Thủy cảm giác làm sao không biết được bọn họ nói đúng, mỹ mâu không cam lòng hướng phướng hướng Lăng Tiếu nhìn lại, trong lòng càng như đao cắt.
Đúng lúc này, phụ cận có hai cỗ năng lượng cường đại ngất trời.
Hai cỗ hỏa mang trong nháy mắt đem trận trận nước mưa đánh thành xơ xác, hỏa diễm lóng lánh giữa không trung.
- Ha ha, ta cảm ứng được linh khí hành hỏa.
Một đạo thanh âm kinh ngạc vang lên.
- Hắc hắc, ta cũng đồng dạng cảm ứng được rồi, toàn thân thật thoải mái a!
Lại là một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Hai đã thân ảnh thần phong tuấn lãng từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống.
Hai người này không phải là Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam một mực chữa thương sao?
Người của Tử Thiên tông khiếp sợ nhìn hai người, thế nào lại khôi phục nhanh như vậy? Dường như cảnh giới còn đột phá?
Sau khi hai người hạ xuống, quét qua dáng vẻ suy sụp lúc trước, một thân khí thế lại đạt đến trình độ Nửa bước Vương giai, khó trách hai người lại cường đến đắc ý vui vẻ như thế.
- Các ngươi... Đều đột phá?
Trần Văn Vũ tiến lên khiếp sợ hỏi.
- Ha ha, chẳng qua là đột phá Nửa bước.
Nghiêm Trạch sảng khoái cười nói.
Triệu Nam vuốt mái tóc ướt nhẹp một chút, lấy một cái biểu tình đắc ý nói:
- Ta cũng chỉ là đột phá Nửa bước.
Trần Văn Vũ u mê, người của Tử Thiên tông cũng u mê.
Đây bị thương lại còn có thể đột phá?
- Di, Lăng sư đệ đâu rồi, ta nhưng muốn hảo hảo cám ơn hắn.
Nghiêm Trạch nhìn quanh một chút, không có phát hiện ra bóng dáng của Lăng Tiếu, mang theo nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, nếu không phải Lăng sư đệ khẳng khái, ta làm sao có thể có lĩnh ngộ như thế, mau nói cho ta biết hắn đi đâu, ta muốn hảo hảo cám ơn hắn.
Triệu Nam cũng ở một bên nói.
Trong lúc nhất thời sắc mặt của Trần Văn Vũ trầm xuống, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào rồi.
- Văn Vũ ngươi cũng nói đi a, Lăng sư đệ đâu rồi?
Nghiêm Trạch thúc giục hỏi.
Triệu Nam ở một bên cũng đi theo hỏi:
- Có phải hay không hắn vừa tự mình hành động rồi?
Trần Văn Vũ do dự một chút nói:
- Chúng ta trước tìm một chỗ tránh mưa đã, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi biết.
Đoàn người Tử Thiên tông trở lại trong đại điện dưới lầu các tránh mưa.
Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam thấy được La Mỹ Anh bị băng phong, đều là tức giận không thôi, đồng thời cũng ý thức được khẳng định xảy ra đại sự rồi.
Trần Văn Vũ nói ngắn gọn, đem chuyện lúc trước đại khái nói một lần.
Hai người đều là khó chịu không thôi, Lăng Tiếu nếu không phải vì cứu bọn họ cũng sẽ không bị đánh lén, La Mỹ Anh kia cũng sẽ không phải chết rồi.
Hai người tự trách không thôi, đều rối rít lập trọng thệ:
- Sẽ có một ngày nhất định phải để cho Trọng Kiếm môn nợ máu trả bằng máu!
...
Thiên Tinh cùng hai gã đồng bạn sau khi nhìn thấy hình dạng biến thành ma của Lăng Tiếu, căn bản không dám lưu lại, rối rít hướng xuống cự phong mà chạy.
Chỉ là trận mưa ày càng lúc càng lớn, làm ướt khuôn mặt của bọn hắn, làm mơ hồ tầm mắt của bọn hắn, khiến cho bọn hắn trốn đi cũng không phải là rất nhanh.
- Thiếu chủ, chúng ta trước tránh mưa rồi nói sau!
Một gã đệ tử của Quang Tinh điện hướng về Thiên Tinh nhắc nhở.
Thiên Tinh do dự một chút gật đầu nói:
- Cũng tốt, bất quá phải thu liễm khí tức.
Thiên Tinh vẫn là tương đối khẩn trương rồi, nội thương của hắn không nhẹ, căn bản không nên động võ, cho nên tuyệt đối không thể phớt lờ.
Ba người núp ở trong một rừng rậm, ở dưới một cây đại thụ tránh mưa.
Ba người đồng thời lại ăn vào đan dược bắt đầu ngồi xuống chữa thương.
Chỉ có sớm một chút khôi phục thương thế cùng năng lượng, như vậy liền nhiều thêm một phần bảo đảm.
Khi ba người ngồi xuống chữa thương, Lăng Tiếu giống như một đầu dã thú chạy như điên ở trong trời mưa.
Tròng mắt màu đỏ tươi kia kinh người vô cùng, thanh ma đao trong tay lại càng nổi lên hắc vụ nhàn nhạt chung quanh, tựa hồ phẩm cấp đang chậm rãi tăng lên.
- Sát sát!
Lăng Tiếu một đường đều kêu lên, tìm kiếm người ở bốn phía có thể giết.
Cũng không biết là hắn có ý thức, hay là vận mệnh cho phép.
Lăng Tiếu tìm được ba người Thiên Tinh đang đả tọa.
- Thiếu chủ, tên kia tới!
Một gã đệ tử của Quang Tinh điện cuống quít đứng lên.
- Nói nhảm, chẳng lẽ ta mắt mù.
Thiên Tinh trừng mắt liếc nhìn đồng bạn của mình mắng, tiếp theo lấy ra Ngân Chuẩn kính âm u nói:
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thiên Tinh làm việc từ trước đến giờ rất cẩn thận, hắn cùng với vọng động của La Phách Hưng không giống nhau.
Đối mặt với Lăng Tiếu chạy như điên mà tới, Thiên Tinh lựa chọn tiên phát chế nhân.
Ngân Chuẩn kính nhẹ nhàng sáng lên, một bó bạch quang hướng Lăng Tiếu oanh tới.
Bạch quang chiếu tới, nước mưa tung tóe, cây cối sụp đổ.