Thần Tình Yêu Báo Ân

Chương 15: Chương 15




Trong quá trình điều trị, ngoại trừ việc giúp Tả Thành Hạo chường nóng và matxa, Quan Xảo Xảo còn muốn cùng anh đi đến lớp học về các kiến thức điều trị, khoá học về vật lý trị liệu và phục hồi chức năng diễn ra mỗi ngày một tiếng, Quan Xảo Xảo còn cùng anh trải qua toàn bộ quá trình chữa bệnh như điều trị bằng điện và nhiệt, luyện tập di chuyển các đốt ngón tay, sức lực của cơ cùng với sự chịu đựng.

Dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái, bằng sức lực của cô mà phải chống đỡ với sức nặng của một người đàn ông đã là quá sức, huống chi là cùng đi trong cả quá trình.

Trong lúc chuyên gia phục hồi chức năng hướng dẫn, cô giúp A Hạo mang giày sắt vào, khích lệ anh bước đi nhờ vào hai song sắt hai bên, luyện tập từng bước từng bước một.

Không chỉ có anh ướt đẫm mồ hôi, mà cô cũng như vậy, nhưng mà từ đầu đến cuối, cô cũng không hề kêu khổ một tiếng, khuôn mặt luôn mỉm cười, mỗi ngày nhìn thấy anh đi được một bước, cô còn hưng phấn hơn cả anh.

Thật không hiểu cô ta vui mừng cái gì? Chẳng khác gì người ngu ngốc, Tả Thành Hạo cau mày như cũ, nhưng vẻ mặt đã không còn âm trầm như trước, bất đắc dĩ anh mới ngoan ngoãn tham gia quá trình phục hồi chức năng, nếu không cô gái này sẽ luôn làm phiền anh, hơn nữa, không những mỗi ngày Quan Xảo Xảo đều ép buộc anh phải điều trị đến mệt nhoài, thì cứ mở miệng ra là bla bla bla, lảm nhảm không thôi, ngay đến lỗ tai của anh cũng không được>

“Chúng ta chơi trò suy nghĩ ngược đi, được không?”

“Không cần.”

“Anh có biết người nào sẽ không táo bón không?”

“. . .” Rõ ràng là nói không cần, cô ta có nghe không vậy?

“Nói nhanh đi, anh phải luyện tập nói chuyện thì càng ngày mới nói trôi chảy được chứ, đây là cách phục hồi vừa tốt vừa để giải trí nha.”

“Nhàm chán.”

“Chính vì sợ anh sẽ nhàm chán nên mới muốn chơi mà, vừa động não vừa tán gẫu.”

“. . . ” Cô gái này ồn ào chết được, anh ngồi trên xe lăn, phơi nắng trong công viên xanh của bệnh viện, trước đây anh có thể yên lặng mà ở lại nơi này, nhưng sau khi cô gái này xuất hiện, anh đã không thể tìm lại sự thanh tĩnh trước kia, hơn nữa, xung quanh còn không hiểu vì sao lại xuất hiện thêm một đống người.

“Người nào không táo bón? Người bình thường sao?” Một ông lão ngồi trên xe lăn, đang được truyền dịch tò mò đoán.

“Ông nội, người bình thường sao có thể tính là đáp án, đây là trò nghĩ ngược mà.” Ông lão bị đứa cháu gái đang học tiểu học nhắc nhở thì ha ha cười.

“Đoán sai cũng không sao, cố gắng đoán nha.” Xảo Xảo vui vẻ cổ vũ mọi người, cười nói với những người khác.

Mọi người đoán cả buổi nhưng đều đoán không ra, cuối cùng Xảo Xảo công bố đáp án.

“Đáp án là một người có đường ruột thông suốt.”

“Wow, haha, có lý.”

Có lý cái gì? Nhàm chán.

Tả Thành Hạo không cười cũng không để ý, mặt ngoài thì không chút tình cảm, nhưng đôi tai vẫn vảnh lên lắng nghe.

“Tiếp theo tiếp theo, con gián sợ nhất là gì?”

Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ thuốc diệt côn trùng, trong lòng anh nghĩ, tuy rằng nét mặt khinh thường, nhưng vẫn nhịn không được mà đoán một chút.

“Thuốc diệt côn trùng.” Một cô nàng xinh đẹp chân bó thạch cao lớn tiếng nói.

“Đồ ngốc, đương nhiên không thể là thuốc diệt côn trùng, đây là nghĩ ngược nha, nếu đoán thuốc diệt côn trùng, cho thấy đầu của em như một quả dưa không thể xoay chiều.” Bạn trai của cô nàng ở một bên trêu chọc, làm cho cô muốn vươn tay đánh cậu ta, những người khác cũng cười theo.

“. . . ” Nét mặt Tả Thành Hạo không chút thay đổi, nghĩ thầm, nguy hiểm thật, quả nhiên im lặng là vàng.

Mọi người lại đoán một hồi, ngay đến ba chữ Châu Tinh Trì cũng đã ra, đơn giản bởi vì Châu Tinh Trì từng giết chết “Tiểu Cường” *con gián đấy* ở trong phim, đương nhiên cũng khó tránh bị mọi người lôi ra, trong lúc cười đùa ầm ĩ, cuối cùng Xảo Xảo cũng công bố đáp án.

“Câu trả lời chính xác là [ Dép lê ], bởi vì chỉ cần con gián xuất hiện, phản ứng của phần lớn mọi người là lấy dép lê đập chết nó.”

Lời này vừa nói ra, liền lập tức nổâm thanh kháng nghị, nghi ngờ đáp án này quá thiếu sót.

“Ai nói, tôi chưa bao giờ dùng dép lê.”

“Tôi đều dùng thuốc diệt gián.”

“Tôi đều phóng sinh.”

“Cái rắm gì, nào có ai phóng sinh gián, là do thói quen sinh hoạt của ngươi không tốt thôi?”

Ở hiện trường, tiếng cười đùa chửi rủa không ngừng vang lên, cũng không biết là đang thảo luận cái gì? Tả Thành Hạo nhìn mọi người, không biết bắt đầu từ khi nào thì mọi người lại tụ tập cùng một chỗ mà tán dóc nói chuyện phiếm, giống như đều quen biết với Xảo Xảo, cô gái này lại nhàn rỗi không có việc gì, đem bệnh viện trở thành nhà ở, đem người bệnh trở thành hàng xóm mà la cà , ngay đến bác sĩ hộ lý đều biết cô, mà bởi vì có liên hệ đến cô, nên những người bệnh khác cũng biết anh.

“A Hạo.”

Anh ngơ ngác, nhìn về bên cạnh có một ông lão hơn bảy mươi tuổi, không những thân mật gọi anh một tiếng A Hạo, mà còn nháy mắt ra hiệu với anh, nhỏ giọng nói: “Bạn gái của cháu đúng là không tệ, cưới vợ là phải cưới người thế này, cháu rất có phúc nha.”

“. . .” Anh không biết nên nói cái gì, ông cụ đã muốn nhận định Xảo Xảo là bạn gái của anh, hơn nữa không chỉ có ông cụ, mà ngay đến chuyên gia phục hồi chức năng cùng với hộ lý y sĩ đều bảo anh phải nhanh nhanh hồi phục, lấy Xảo Xảo về nhà, xem bọn họ là một đôi tình nhân.

Tuy rằng bình thường anh luôn bày ra nét mặt tàn khốc, cố ý không nhìn đến cô, nhưng khi cô không chú ý thì anh lại nhịn không được mà lén nhìn, cố gắng hồi tưởng lại những ký ức có liên quan đến cô, cô nói anh đã từng hôn cô, còn ngủ qua giường của cô . . . Đáng ghét, không thể nhớ dù là một chi tiết nhỏ, mà anh lại cảm thấy có phần tiết nuối vì điều đó.

Ánh mắt không tự chủ được mà đặt lên cánh môi đỏ bừng của cô, nhìn xem cái miệng nhỏ nhắn đã từng được anh nếm qua, ký ức duy nhất mà anh nhớ rõ là cái lần bị té xuống xe lăn, anh đè lên thân thể mềm mại của cô, còn cô lại dâng tặng nụ hôn của mình, anh nhớ rõ hương vị kia, cũng nhớ rõ sự đầy đặn của cô . . . Đáng chết! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó đang rục rịch.

Sau khi phơi nắng là đến thời gian A Hạo được châm cứu trị liệu, sau khi cùng “Hàng xóm” cáo từ, Quan Xảo Xảo giúp A Hạo đẩy xe lăn về phòng bệnh.

Cô vừa giúp anh lên giường, vừa khuyên bảo. “A Hạo, thật ra anh nên nói chuyện nhiều một chút, những người đó đều rất thú vị, cùng mọi người nói chuyện phiếm cũng là một cách điều trị nha, anh không thể cứ lầm lì như vậy.”

Câu trả lời của anh là một tiếng hừ lạnh, Quan Xảo Xảo không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú, trách mắng anh.

“Anh nha, nên đi soi giương đi, lúc nào cũng xụ mặt, sẽ khiến người ta sợ mà chạy mất.”

“Hừ, cô mới là cần đi soi gương, nhìn xem bộ dạng tiều tuỵ của mình.”

Khi anh nói những lời này cũng không có suy nghĩ nhiều, không ngờ bàn tay vốn đang giúp di chuyển hai chân của anh lên giường bỗng nhiên dừng lại.

Anh ngước mắt nhìn cô, phát hiện cô đang ngơ ngác nhìn vào anh.

Làm gì vậy? Tại sao cô lại bất động?

Đôi mắt luôn luôn thích cười kia bỗng nhiên đỏ hoe, hai dòng nước mắt trong suốt treo nơi khoé mắt, không hề báo trước liền trượt xuống gương mặt, khiến cả người anh cứng lại.

“Anh chê em xấu.” Cô khóc>

Hô hấp của anh liền tắc nghẽn. “Tôi không có.”

“Có, anh chê em tiều tuỵ.”

“Tiều tuỵ cũng không giống với xấu.”

“Anh chê em xấu.” Khoé miệng của cô cong xuống, dáng vẻ trông vô cùng tủi thân, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, như muốn nước tràn thành lụt.

Tả Thành Hạo bị nét mặt này của cô hù doạ, bình thường không sợ anh là người xấu tính lạnh lùng, bây giờ lại vì một câu nói rằng cô tiều tuỵ mà khóc đến đau lòng.

Anh đâu có ghét cô xấu, trong mắt anh, cô là một cô bé xinh xắn biết bao! Nhưng cô lại không biết bản thân có bao nhiêu là mê người, mỗi ngày dùng ngôi tay nhỏ nhắn trắng muốt kia matxa hai chân cho anh, trong lúc cô dìu anh thì đem cả cơ thể của mình áp lên người anh, dùng mùi hương tươi mát thanh khiết của cơ thể mà kích thích anh, một lòng vì anh, miệng thì lúc nào cũng nói phải gả cho anh, dù sao anh cũng là đàn ông, tâm cũng làm từ máu thịt, sao lại không thể bị ảnh hưởng?

Nhưng điều làm anh cảm động nhất chính là thành ý của cô, mỗi ngày đều cùng anh làm điều trị, hậu hạ anh ba bữa cơm, cũng không hề kêu mệt, không nói khổ, mặc dù thân thể của anh tàn phế, nhưng mắt không mù, tai cũng không điếc, mẹ từng nói cho cô biết, cha có ý gửi tiền lương cho Xảo Xảo, nhưng cô kiên trì không lấy, nói là mình cam tâm tình nguyện, điều này anh cũng biết.

“Đừng khóc.”

“Anh chê em xấu, sao anh có thể chê em xấu? Nếu anh chê cái khác cũng không sao, nhưng không thể chê em xấu, em không chịu, không chịu —” Nói xong lại khóc đến thương tâm như một đứa trẻ, lại còn tuỳ hứng.

Nhìn nước mắt của cô, chợt có một sự thôi thúc trong anh, kéo gần khoảng cách với cô, đem đôi môi che lên cái miệng đang khóc lóc không ngừng của cô.

Hành động này quả nhiên có tác dụng ngay lập tức, một cái hôn môi nhợt nhạt liền làm cô ngây dại, còn ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ ngơ ngẩn nhìn anh.

“Đừng khóc nữa?” Vẻ mặt anh căng thẳng, đây là lần đầu tiên, anh chủ động thể hiện tình cảm với cô, một cái hôn môi đã thay mặt cho tâm ý của anh, anh không có ghét cô, mà ngược lại, anh còn rất thích cô.

“Em còn muốn.” Cô nói, không những ngừng khóc, mà hai tay còn nắm chặt quần áo của anh, giống như không được cho đủ kẹo đường, liền không hề ngượng ngùng mà đòi hỏi.

“Em còn muốn?”

Tựa như một cô nhóc đáng thương gật đầu. “Một cái không đủ.”

Được rồi, cho thì cho.

Anh hôn cô, cho cô một cái hôn thật sâu, để cho cô chôn sâu vào trong nhiệt tình của anh, giao ra môi lưỡi cùng nhau dây dưa trêu đùa.

“A!” Thân mình Tả Thành Hạo đột nhiên nghiêng ngã, mất đi thăng bằng muốn té, làm vẻ mặt vui đùa ầm ĩ của cô bị doạ đến biến sắc, không chút nghĩ ngợi mà lao đến dìu anh.

“Cẩn thận —A Hạo, anh không sao chứ?”

Cánh tay vươn tới, cả người của cô không hề được báo trước mà bị ôm vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng phe phẩy ở bên tai.

“Bị anh bắt được rồi, em là cô bé bướng bỉnh, dám khiêu khích anh thì nên chuẩn bị tâm lý bị trừng phạt.”

“Anh gạt em. “Cô hờn dỗi kháng cự, không ngờ người này còn ranh mãnh giả vờ ngã, làm cô sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.

“Hai chân anh tàn, nhưng não không có tàn.”

Anh ôm cô, hai người vui đùa ầm ĩ, so với tính tình u ám buồn rầu lúc trước, anh đã trở nên vui tươi, thường mỉm cười, hơn nữa còn lấy hai chân của mình ra nói giỡn, tất cả là nhờ vào cô gái thiện lương này.

Xảo Xảo tựa như thiên thần bảo hộ của anh, cứu anh từ trong vũng bùn tuyệt vọng, từ trong màng sương mơ hồ anh đã nhìn thấy tình yêu chân thành vô tư của Xảo Xảo đối với anh, chính tình yêu đó đã cứu giúp anh.

“Đừng có hôn ở đây nha, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Cô cúi đầu quở trách, trách anh sao lại to gan dám lén thơm cô một cái trong phòng điều trị, nơi này còn có người bệnh cùng người nhà đang luyện tập.

“Được rồi, trước tiên thiếu đi, trở về phòng anh sẽ đòi lại.”

Gương mặt trẻ con của cô ửng hồng, thẹn thùng nhưng cũng ngọt ngào, hưởng thụ sự yêu thương cũng dục vọng của anh với mình, cảm nhận trái tim của cả hai càng ngày càng gắn bó.

Sau khi làm xong bài tập đi bộ, bọn họ trở lại phòng bệnh, quả nhiên anh cũng thực hiện lời hứa của mình muốn trừng phạt cô, tìn kiếm nụ hôn của cô, cái miệng nhỏ nhắn không đủ, còn muốn cắn lên chiếc cổ của cô, trêu đúng chỗ tê dại làm cô phải bật cười, trong lúc cô tiếp tục chườm nóng cho anh thì bàn tay của ai kia càng không có quy cũ, nhớ ngày đó khi muốn cởi quần dài của anh thì không biết người nào liều chết không thuận?

Cô thật vui mừng khi phát hiện quá trình trị liệu cho A Hạo đang dần có tiến triển, cũng không biết có phải vì liên quan đến việc hôn môi hay không, nhưng anh nói chuyện càng ngày càng trôi chảy, thần sắc cũng tốt hơn, ngay đến bác sĩ hộ lý cùng chuyên gia phục hồi cũng rất kinh ngạc vì sự tiến bộ của anh.

“Được rồi, tiếp tục nói chuyện trước kia của chúng ta đi.”

Để tìm về kí ức quen nhau của anh và Xảo Xảo, anh luôn lắng nghe từng chút từng chút chuyện trước đây mà Xảo Xảo kể lại, khi nói đến Lưu Tuấn Sinh, anh nhíu mày.

“Tên đàn ông kém cỏi.”

“Đúng nha, rất là kém cỏi, nhưng cũng bởi vì liên quan đến anh ta, cho nên anh đã đến, giúp em vượt qua những ngày tháng tan nát cõi lòng đó, là anh cứu giúp em.”

Cô đem quá trình quen biết của bọn họ nói với A Hạo, bởi vì đây đều là sự thật, chẳng qua lúc đó A Hạo là linh hồn xuất đi, cô chưa nói, mà cũng không dám nói, nếu không A Hạo sẽ xem cô là người bệnh thần kinh thì thảm, trước khi A Hạo nhớ lại, cô sẽ giữ kín bí mật này.

May là A Hạo chỉ nghĩ đây là những chuyện xảy ra trước khi anh hôn mê, chỉ cần anh tin tưởng, cắt xén một chút cũng được.

Bàn tay to lớn xoa lên mặt của cô, khiến cô không khỏi giương mắt nhìn vào đôi mắt trong suốt của A Hạo, chỉ thấy anh nghiêm túc nói với cô: “Tin tưởng anh, em gặp phải kẻ bệnh thần kinh.”

Cô không khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, thấy cô không có phản ứng, Tả Thành Hạo nghĩ thầm nguy rồi, không biết có làm cô tổn thương hay không, lúng túng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.