6 năm trôi qua, thành phố vẫn tấp nập như thường mọi người cùng nhau chơi đùa với nhau.Từng tiếng kêu ca mời gọi từ những quán ăn.Lúc này có ba bóng người nam nữ từ phía xa chầm chậm tiến vào.Nữ tử mặc bộ đồ màu hồng, tóc được chải rọn ràng, cặp ngực khá to tính cách hồn nhiên ngây thơ bước đi nhí nhảnh còn thiếu nữ kia thì khác vẻ mặt điềm tỉnh, khuôn mặt trắng nõn dáng đi duyên dáng.Nam thì có khuôn mặt tuấn tú điển trai giống như có thể khiến cho rất nhiều cô gái mê, khoác trên mình chiếc áo màu đen, quần da hổ trên người bộc lộ một khí chất bất phàm không thể nào xâm phạm được.
Đây chính là cả ba người Lăng Thần, Minh Nguyệt và Tiểu Vũ.Trong những năm vừa qua hắn đã chỉ dẫn cho các lão bà của mình về toàn bộ kĩ thuật của Tân Taekwondo không ngừng tu luyện công pháp của mình.Từ một người không hề có sức mạnh thì bây giờ Bỉ Bỉ Đông các nàng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kì vượt xa toàn bộ Phong Hào Đấu La.Minh Nguyệt thì đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa Hậu Kì khiến cho Hoán Vũ và những người khác vio cùng ngưỡng mộ kể cả hắn cũng vậy.Để không bị bỏ xa bởi các nàng, bất kể ngày đêm hắn liên tục tu luyện và cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Hợp Thể Trung Kì.
Tiểu Vũ vừa đi trên đường vừa sung sướng khi thấy thế giới loài người có nhiều thứ hay ho đến như vậy nhớ lại ngày tháng ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì có chút nhộn nhịp.Minh Nguyệt nhìn khung cảnhn nơi đây dịu dàng nói
“Phu quân huynh nói Sử Lai Khắc ở gần đây không.”
“Đương nhiên nàng không tin ta sao.”
Hắn vui vẻ nói.Nhưng mặt hắn lập tức buồn bã khi nghe thấy câu sau của nàng
“Thiếp không tin đâu.Huynh là chúa lạc đường cơ mà.”
“Đúng vậy đó hihi.”
Tiểu Vũ chạy tới ôm cánh tay của hắn mỉm cười nói.Minh Nguyệt không phải dạng liền ôm cánh tay còn lại nói
“Tỷ không giao phu quân cho muội đâu.”
“Ơ sướng quá.”
Hắn cảm nhận hai cặp ngực liên tục cạ vào tay.Đúng lúc này một âm thanh của thiếu niên vang vọng lại
“Lăng Thần, Tiểu Vũ đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp Đường Tam.”
Lăng Thần nhìn bình tĩnh nói.Dĩ nhiên người trước mặt hắn là Đường Tam, trong lòng cảm thấy tên này hơi yếu đuối.Đường Tam vui sướng khi gặp được người quen phát hiện kế bên hắn có một thiếu nữ rất đẹp mỉm cười nói
“Xin chào ta là Đường Tam.Không biết vị cô nương này tên là gì.”
Minh Nguyệt nghe vậy không trả lời lại.Đường Tam thấy hơi khó xử lúc này Lăng Thần lạnh lùng nói
“Nàng là lão bà của ta Minh Nguyệt.”
“Được rồi chúng ta vừa đi vừa nói đi.”
Đường Tam lảng tránh sang chuyện khác liền nói.Qua cuộc trò chuyện cũng đã biết được Đường Hạo đã rời đi nên những ngày còn lại Đường Tam phải sống một mình.Chỉ một lúc sau, hắn đã tới khách sạn hoa hồng dù sao hiện tại khá trễ nên đặt tạm một phòng quay sang nói
“Đường Tam bọn ta đặt phòng ở đây.Hẹn ngày hôm sau gặp lại.”
“Được thôi.”
Đường Tam không thấy gì khả nghi cả lập tức chào một tiếng rời đi.Hắn cùng các nàng tiến vào bên trong khách sạn.Nơi đây cực kì đông đúc đôi nam nữ cùng nhau đặt một phòng cho riêng mình.Tiểu Vũ nhếch miệng giọng nói đầy kiều mị
“Lăng Thần ca ca ta cũng muốn đặt một phòng ở đây.”
“Được thôi.”
Hắn đáp ứng nguyện vọng của nàng.Đúng lúc này ở cửa ra vào xuất hiện một tên bạch công tử hai bên đều có hai cô gái song sinh đi kế bên. Đối diện hắn là một nam tử có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam.Lăng Thần mặc kệ định cầm lấy chìa khóa phòng thì tên thiếu gia kia lạnh lùng nói
“Ta muốn chìa khóa phòng đó.Ngoan ngoãn mau giao ra cho ta.”
“Hử ngươi là ai.”
Hắn khẽ nhìn lạnh lùng nói.Không biết là tên nào lại rảnh rỗi đi kiếm chuyện với hắn.Tên thiếu gia nghe vậy khinh thường nói
“Ta là Đới Mộc Bạch ngươi nghe qua sao.”
“Ồ.”
Hắn ngạc nhiên nói.Đới Mộc Bạch thấy biểu hiện liền kiêu ngạo nhếch miệng cười, hai thiếu nữ bên cạnh vỗ tay theo nhưng câu sau của Lăng Thần khiến mặt hắn như hóa tro.
“Ta mới nghe luôn đó.”
Lăng Thần bình tĩnh nói.Đới Mộc Bạch thấy thiếu niên trước mặt của mình lại to gan đến vậy thừa biết hắn cũng là Hồn Sư vì cảm nhận được hồn lực của Tiểu Vũ nhếch miệng nói
“Nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ nhường phòng cho ngươi.Còn nếu ta thắng ngươi thì phải đưa chìa khóa phòng cho ta.”
Hắn nghe xong trong lòng tức giận đây là cái đạo lý gì vậy.Dù sao cũng tốt để xem nhân vật chính mạnh đến đâu lạnh lùng nói
“Phòng ta đã mua ngươi lấy tư cách gì lấy nó.Được thôi ta sẽ chơi với ngươi một lúc vậy.”
Đới Mộc Bạch sung sướng khi thấy đối phương đồng ý lập tức chuẩn bị tư thế thủ.Lăng Thần siết chặt nắm đấm của mình liền tung về hướng của Đới Mộc Bạch.Dù ở cách xa mấy mét nhưng vẫn có thể chạm đến cơ thể của Đới Mộc Bạch do dư chấn từ đòn tấn công của hắn.
Đới Mộc Bạch không kịp trở tay bay xa ra ngoài.Hắn kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình vốn dĩ định dùng 1% sức mạnh vậy mà có thể khiến tên này bay xa như vậy vô cùng thất vọng lạnh lùng nói
“Xong rồi đấy như ý ngươi chưa.”
Chỉ tiếc là Đới Mộc Bạch ngất luôn rồi.Hai cô gái và tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ khi thấy chỉ với một đòn mà đã có thể đánh bại được Hồn Tôn.Hắn tiến tới chủ khách sạn xem mọi chuyện như không có gì xảy ra cả bình tĩnh nói
“Đưa cho ta chìa khóa được chưa.”
“Vâng……vâng của ngài đây.”
Tên chủ khách sạn run lẩy bẩy nói.Không ngờ thiếu niên trước mặt của mình trẻ đến một cách bất ngờ vậy mà có thể đạt tới cấp bậc Hồn Tôn.Minh Nguyệt dịu dàng nói
“Phu quân thiếp hơi buồn ngủ rồi đó chúng ta đi thôi.”
“Đúng vậy đó muội cũng thấy buồn ngủ rồi.”
Tiểu Vũ đồng tình với quan niệm của nàng.Lăng Thần bất đắc dĩ mỉm cười nói
“Được thôi chúng ta đi ngủ thôi.”
Nói xong lập tức dắt hai nàng đi nghỉ ngơi sẵn tiện đi ch-ch các nàng luôn.Cứ thế rời đi để lại tên Đới Mộc Bạch yếu đuối kia nằm giữa đường.
Ps: Tác đang bí idea quá nên cần suy nghĩ thêm nên sẽ ra chậm lại chút. I.I