Lâm Gia Uyển biết là khó mà có thể nói cho rõ, nên chỉ đành nhắm mắt giả vờ ngất xỉu. Vài a hoàn vội vàng đến đỡ nàng ta. Triệu Khương Lan đảo mắt. Mặc dù cho nàng ta ngất đi rồi, nhưng nàng vẫn không có ý định tha cho Lâm Gia Uyển.
Vì vậy nàng cao giọng nói: “Mọi người cũng thấy rồi. Hôm nay không phải bổn cung cậy thế ức hiếp người khác. Thực sự là những người đó bất nhân trước, vậy thì đừng trách bổn cung này bất nghĩa. Bổn cung không “lương thiện” được như Liên phu nhân, có thể bỏ qua được chuyện này. Món nợ này bổn cũng nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, sau này sẽ đòi lại từ Liên phủ!“.
Hai tay buông thõng trên mặt đất của Lâm Gia Uyển run lên, đương nhiên là nàng đã nghe thấy..
Nhưng nàng không thể mở mắt, nàng hối hận đến mức ruột cũng xanh rồi.
Đang yên đang lành tại sao nàng lại động đến Triệu Khương Lan? Nữ nhân này quả thật là khắc tinh của nàng.
Triệu Khương Lan nói xong, quay sang Thẩm Hi Nguyệt: “Về phần Thẩm trắc phu nhân, đừng sợ, bổn cung cũng chẳng làm gì nàng cả. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cho dù ngươi có làm những chuyện ghê tởm như thế nào đi nữa, bổn cũng cũng sẽ cố gắng hết sức mà khoan dụng với người. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, bổn cung đã quá quen với những mảnh khỏe của ngươi rồi”
Những lời này cho thấy Thẩm Hi Nguyệt mới là người gây chuyện đầu tiên.
Vốn tưởng rằng nàng ta tính tình nhẹ nhàng tạo nhã, nhưng hiện tại xem ra nàng ta thật sự cũng không ra gì.
Thẩm Hi Nguyệt gần như bị những ánh mắt khinh thường này làm cho tức chết. Tuy nhiên, nàng phải ngẩng cao đầu kiêu hãnh, tư thế cao quý như băng thanh ngọc khiết. Như thể bằng cách này, nàng mới có thể không bị người khác coi thường.
Triệu Khương Lan lười biếng vẫy vẫy tay: “Thôi đi, hôm nay bị trò hề này làm cho mất hứng rồi, chi bằng tất cả giải tán đi thôi. Bổn cung cũng muốn quay về rồi”
Nói xong, nàng liền kéo tay nhị công chúa đi ra ngoài. Mà kịch xem đủ rồi, những người khác cũng không còn tâm trạng ở lại nữa.
Khi bọn họ vừa đi đến cửa, một tên thuộc hạ đến thông báo là Thần vương điện hạ sắp qua đó rồi.
Vì tất cả những người có mặt đều là nữ quyền đã thành thân nên họ cũng không cần phải tránh gặp những nam nhân khác.
Chỉ là Triệu Khương Lan cảm thấy kỳ quái, tại sao Mộ Dung Bắc Uyên lại tới đây?
Quả nhiên nàng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy chồng của Lâm Gia Uyển, Liên Khuê Nghiêm đang đứng sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên.
Họ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng tin tức trước đó đã truyền ra rồi.
Nói là hoa trà yến năm nay là do Triệu vương phi viết, nghe nói còn đẹp hơn gấp bội lần so với chữ của Liên phu nhân.
Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng nàng ra ngoài sẽ gặp rắc rối nên không yên tâm, liền đến xem xem.
Liên Khuê Nghiêm cảm thấy Lâm Gia Uyển đã làm mất mặt mình, khiến hắn bị một số bạn bè cười nhạo, nhịn không được cũng đến đây xem xem.
Tình cờ đụng phải Mộ Dung Bắc Uyên đang đi tới.
Hắn ta cho rằng Mộ Dung Bắc Uyên ở đây để tìm Thẩm Hi Nguyệt, vì vậy hắn ta cười hỏi: “Điện hạ đến đón Thẩm trắc phi về phải không? Tình cảm giữa ngài và Thẩm trắc phi quả thực sâu đậm”
Mộ Dung Bắc Uyên không đáp lại, như thể hắn không nghe thấy hắn ta nói gì. Liên Khuê Nghiêm đang cảm thất mất mặt thì đúng lúc nhìn hấy những người bên trong bước ra.
Nhìn thấy Thân vương điện hạ khuôn mặt vẫn lạnh như tuyệt mùa đông, đột nhiên nở nụ cười, tiến lên vươn tay về phía đám phu nhân: “Vương phi, ta ghé qua đón nàng hồi phủ”
Liên Khuê Nghiêm nhìn và đánh giá nữ nhân kia vài lần, sau đó hắn mới nhớ ra rằng có điều gì đó không ổn.
Đây không phải là Thẩm Hi Nguyệt, đây là Triệu Khương Lan!
Khi nào thì mối quan hệ giữa Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan trở nên tốt hơn, hắn ta còn đặc biệt đích thân qua đây đón nàng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, Triệu Khương Lan giơ tay ra nắm lấy tay hắn, còn cố ý mím chặt miệng: “Vương gia, cuối cùng người cũng đến rồi. Thần thiếp hôm nay bị người khác ức hiếp”