Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 127: Chương 127: Bo5: Nhục thân đối chiến




Hết sự kinh động này đến sự kinh động khác, Thạch Sanh mang đến cho người ta cảm giác lực lượng tuyệt đối, Tiêu Mạt thì mang lại sự biến ảo và nguy hiểm của nhẫn giả.

Những mới chỉ là hai trận đầu, nên khiến mọi người trông đợi hơn liệu có sự kinh động nào nữa không??

Khải Đức đứng dậy phủi phủi đít quần cười nói:

- ta có chút không chờ đợi được nữa, công tử lần này tới lượt ta được không??

- nếu đã muốn vậy đi đi.

Gióng thấy hắn nôn nóng như vậy thì cũng không ngăn cản phẩy tay cho phép hắn đi.

Khải Đức được cho phép bèn giắt chiếc rìu lên lưng, vũ xí xuất hiện phía sau hắn hơi chùng chân cả người bắn mạnh lên không trung, để lại hai vết chân lún sâu dưới mặt đất.

Hắn dừng lại nơi trung tâm, đôi cánh phe phẩy khiến thân thể cao lớn lơ lửng, lấy bầu rượu nơi hông mà nhấm nháp, mắt nhìn về phía Tán tu chờ đợi.

Tượng Thạch cùng mấy người Bá Nhan nhìn nhau đang tính toán người nào xuất tràng thì đã thấy Khải Đức đứng chờ, Tiểu Tam nhìn dáng vẻ Khải Đức thì cười cười nói:

- nhị ca, chư vị lần này để ta đi.

- được đệ đi đi, cẩn trọng một chút.

Tượng Thạch đồng ý, lúc trước phong cách cuồng dã của Khải Đức hắn cũng đã thấy, ở đây còn Tiểu Tam Tượng Thanh với Thao Sảng nhưng Tiểu Tam cũng đúng là người phù hợp.

Tiểu Tam hơi gật đầu với mọi người rồi quay người đằng không tới chỗ Khải Đức, Tiểu Tam hơi chắp tay:

- Tượng Tam mong huynh đài chỉ giáo.

Khải Đức thấy người đến là Tiểu Tam tới thì hơi thở phào, hắn còn đang nghĩ nếu người xuất hiện là Tượng Thanh thì hắn đánh sao?? Hắn chưa từng đánh nữ nhân ah. Hắn ném bình rượu lại phía Tiểu Tam nói:

- dám uống chứ? Cho nóng người.

Tiểu Tam bất ngờ nhưng vẫn đưa tay bắt lấy, hơi rượu xộc lên mũi khiến hắn hít hà “ quả là hảo tửu”

- có gì không dám..?

Nói rồi hắn nốc một hơi dài, rượu chảy qua cuống họng khiến hắn cảm giác như bỏng cháy, men rượu hắn đê mê ngây ngất, loại rượu này mới đầu mạnh nhưng về sau nhẹ dịu, thân thể hắn như được tăng thêm phần sinh lực nhẹ nhõm. Hắn cầm bầu rượu trong tay có chút không muốn rời, nhưng cười ném lại cho Khải Đức nói:

- hảo tửu, quả nhiên hảo tửu, huynh đệ thật biết thưởng.

- nếu ngươi thắng, ta tặng ngươi một bầu.

- tốt, vậy ta phải thắng rồi!

Tiểu Tam cười nói, Khải Đức khiến hắn hơi có thiện cảm, như thể huynh đệ lâu ngày gặp lại luận bàn, hắn đẩy khí tức lên hừng hực.

- khoan...

Khải Đức thấy Tiểu Tam bắt đầu nghiêm túc thì giờ tay ra dấu dừng lại, Tiểu Tam nghi hoặc nhưng cũng hợp tác.

- không biết có chuyện gì??

- Khải Đức ta bình sinh chuộng vũ lực, sớm được nghĩa phụ hết lòng khen Tượng tộc nổi tiếng phong ngự, lực lượng mạnh, luôn muốn Thọ giáo một phen nhưng tiếc rằng Tượng tiền bối chưa trở lại nên khắc khoải không thôi! Nay gặp huynh đại không biết có thể cho ta tận mục sở thị chẳng??

Khải Đức nhìn Tiểu Tam với ánh mắt mong đợi, lời nói như khẩn thiết xen lẫn tiếc hận.

Những người khác nghe không có gì, có chăng thì thấy đó cũng là điều bình thường nhưng tới tai bốn người Gióng thì có cảm giác muốn gõ đầu hắn, đây rõ ràng loè người mà làm như quang minh chính đại. Nhưng nghĩ đến nó là phương án không tệ đối với Khải Đức lúc này.

Tiểu Tam trầm ngâm nhìn Khải Đức nói:

- không biết ý huynh đệ là sao?

- nhục thân chi chiến

- nhục thân chi chiến??

- đúng một trận thống khoái..

- tốt...

Tiểu Tam hào sảng đáp lời, hắn dùng tay kéo rách bộ hắc y trên người, để lộ bộ cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, hai tay quyền đầu nắm chặt đấm vào nhau, hơi vặn mình phát ra những tiếng xương cốt cọ sát.

Khải Đức thấy vậy mỉm cười, nhấc chiếc rìu sau lưng ném xuống đất, hơi xoay cổ tay nói:

- ta tới đây..

Nói rồi Khải Đức đập mạnh hai cánh bắn mạnh tới, quyền đầu đơn giản giáng về phía Tiểu Tam. Tiểu Tam thu tay lại không cầu kỳ quyền đầu cũng đấm thẳng vào quyền của Khải Đức đang tới.

Hài người bắn ngược ra sau, Tiểu Tam lùi vài bước, nhưng Khải Đức cánh hơi chệch choảng lảo đảo lùi xa hơn mới cân đối lại được.

Tiểu Tam thấy vậy hơi suy nghĩ “ người này thân thể thật mạnh, nhưng không hề dùng một chút linh lực nào, chỉ dùng vũ sí để duy trì trên không, trong khí đó ta lại dùng linh lực đằng không...” Hắn thấy mình hơi chiếm lợi thế hơn đối phương nên xấu hổ nói:

- chúng ta xuống dưới đấu tiếp.

Nói rồi hắn bay người hạ xuống đất, Khải Đức thấy vậy cũng không ý kiến gì liền theo sau mà xuống.

Hai người đối diện nhau đợi đối phương ổn định tư thế mới lao vào nhau, quyền cước mang theo lực lượng cường đại khiến cỏ cây ngả nghiêng.

Khảo Đức càng đánh càng hăng say, Tiểu Tam thì khinh ngạc vì dừng như thấy đối thủ dường như càng mạnh thêm khiến hắn cũng bị kích thích tự tôn, đòn thế càng trở nên ác liệt.

Tiểu Tam chiêu thức quyền cước bài bản hẳn nhiên cũng coá nghiên cứu qua. nhưng Khải Đức chiêu thức đơn giản trực tiếp bù lại có lẽ vì sinh tồn trong sâm lâm nên phản ứng nhanh nhẹn đón đỡ, trả đòn không kém.

Cuộc chiến tưởng như là giang hồ phàm nhân đối quyết nhưng mức độ thảm liệt hơn nhiều, cây cối đại thụ bị va đập đổ sập, mặt đất những Vũng đất bị nén xuống thành những chiếc ao nhỏ.

Thứ người ta thấy kinh ngạc là thân thể Khải Đức đạt đến mức độ phá vỡ so sánh thường niên giữa nhân loại và yêu thú.

Gióng nhìn đối chiến phía xa nói với Thạch Sanh:

- trở về lựa chọn mấy bộ quyền thuật, cước pháp mà dạy cho hắn, hắn lực lượng mạnh phản ứng tốt nhưng phân phối phát lực không hợp lý. Nếu tu chân không hợp thì chọn của phàm nhân, võ học phàm nhân những nếu luyện đến mức đăng phong tạo cực cũng không thua kém tu chân đâu.

Thạch Sanh theo dõi nãy giờ cũng nhận ra nhiều điều, và suy nghĩ xem nên làm sao để kích phát tiềm lực của Khải Đức, nghe Gióng nói vậy thì gật đầu.

- công tử nói đúng, võ học phàm nhân là quá trình tích lũy trải nghiệm của con người với thiên nhiên cơ thể, gọi là phàm nhưng bất tất đã phàm, ta cũng đã có vài phương án chỉ không biết tâm tính hắn có theo được không.

- tâm tính bẩm sinh đã là hình nhưng không hẳn tu luyện không thể thành. tu thân, tu tâm, có tu mới thành.

Khải Đức chống tay xuống đất đứng thẳng người dậy hơi phủi lớp bụi, một lần nữa hắn dính một cước của Tiểu Tam khiến hắn phải sấp mặt.

Tiểu Tam trên thân có những vết bầm lớn nhỏ hẳn nhiên cũng đã hứng chịu cơ số đòn, Thấy Khải Đức trở lại thì cười khổ tên này đánh mãi không chịu nằm ah, yêu nghiệt.

- Thiên tang cước..

Tiểu Tam bật người cao lên không cước như rìu lớn mang kình phong bổ xuống đầu Khải Đức, Khải Đức đưa tay lên đỡ ngang đầu.

Thân thể Khải Đức hơi trùng xuống, cơ bắp trên người như chộn trộn phình to lên, hắn đứng thẳng người chân đã cao hòng muốn đá vào chân của Tiểu Tam.

Tiểu Tam Thu chân lại bật người về phía sau, rồi lại tiếp tục tiến đến:

- Thập diện toàn ảnh cước.

Tiểu Tam di chuyển nhanh xung quanh Khải Đức, cước pháp hư ảo xuất hiện liên miên dồn dập. Khải Đức nhớ lại điều Gióng dạy “ lấy chậm chế nhanh” nhưng thân thể vẫn in vô số vết chân. Trông hắn lúc này vô cùng chật vật.

Khảo Đức tay đỡ chân chống, nhưng mắt không loạn hắn rất chăm chú, chợt hắn nhếch mép cười nói:

- bắt được rồi!

Khải Đức tay nắm chặp chân Tiểu Tam, Tiểu Tam giật mình rùng rằng lấy kia đạp Khải Đức hòng rút chân ra, Khải Đức bắt nốt chân kia nói lớn:

- giã gạo liên hoàn chưởng.

Khải Đức nói rồi hai tay cầm hai chân của Tiểu Tam đập liên tiếp xuống đất, mặt đất trũng ngày càng sâu, Tiểu Tam hộc máu làm ướt đẫm cả nền cỏ xanh.

Khải Đức đập một hồi mới buông tay, hắn ngồi cả lên người Tiểu Tam quyền đầu giáng xuống, Tiểu Tam cố vùng người dứng dậy nhưng bị hai chân Khải Đức như kìm giữ chặt lại.

Tiểu Tam mặt dính quyền đầu mà sưng vêu lên đầu óc trống rỗng quay cuồng, hắn giãy dụa lật người úp mặt xuống đất. Khải Đức chưa buông tay quyền đầu như nước chảy mây trôi giáng xuống lưng rồi đầu.

Khải Đức đấm một hồi nhưng chột dừng lại vì hắn thấy có điều lạ, Toàn thân Tiêu Mạt rung rung, cơ bắp dường như bành trướng như được bơm khí.

- không xong..

Khải Đức chưa kịp rời thân Tiểu Tam thì đã bị bắn rùi về sau, hắn loạng đình trụ thân hình lại thì ngay vị trí vừa rồi một con Tượng thú lớn gầm gừ nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu.

- ách.. Nó điên rồi!

Khải Đức lẩm bẩm, yêu thú mà điên lên ghê gớm hơn rất nhiều.

Không đợi Khải Đức hoàn hồn Tượng thú Tiểu Tam toàn lực sông đến, đôi ngà lớn nhọn hoắt húc vào Khải Đức, Khải Đức lúc này mới hoàn hồn, thân như cột lau trong gió tránh những đòn đâm nguy hiểm.

Khải Đức đôi cánh sau lưng bật rộng, chân đạp đất đẩy người lên cao hòng trở lại trời xanh.

“ phập” “ phập” “phập”

Hắn vỗ cánh mạnh trên không nhưng thân thể không chút lay động, khi nhìn lại thì thấy thân dưới của minh bị chiếc vòi lớn quấn chặt lại.

- ách chết ta rồi!

Tượng thú Tiểu Tam, chiếc vòi cuốn lấy Khải Đức quật hết bên này bên kia, quật lên đại thụ khiến chúng đổ sập, mặt Khải Đức tái mét, huyết dịch tưới cỏ cây.

“ viu “ “ rầm”

Khải Đức bị ném văng đi, thân thể hắn tiếp đất kéo thành một rãng lớn trên nền đất.

Nằm yên lặng một lúc hắn mới lồm cồm bò dậy rủa thầm “ đây đơn giản là trả thù ah, điên điên cái....”

- vẫn chưa đủ sao??

Khải Đức ngẩng đầu lên thì đã thấy Tượng thú Tiểu Tam ngay trước mặt, liền lẩm bẩm nhưng hắn có cảm giác thân thể không nghe theo hắn nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tượng Thú Tiểu Tam hai chân trước nhấc lên đầu ngẩng cao, chiều vòi cong hẳn lên trái kêu một tràng dài, chân như chày gỗ nện thẳng xuống đầu Khải Đức.

Khải Đức gượng đưa hai tay lên đỡ đòn, chân Tượng thú giáng hết cước này cước khác, Khải Đức dùng sức mà chặn nhưng thân thể hắn ngày càng trầm xuống.

Một lúc sau thân thể Khải Đức từ dưới nách trở xuống đã chôn sâu dưới đất, Tượng thú Tiểu Tam cũng đã ngừng công kích, đội mắt đỏ ngầu trở lại bình thường, hắn hoá lại nhân hình nhìn thảm trạng của Khải Đức cười

“ hắc hắc”

Hắn lảo đảo ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, Khải Đức hai tay toát lực trên nền đất, đầu lúc lắc thở phì phò nhìn Tiểu Tam nằm trên đất mà lẩm bẩm:

- này này... Đưa ta ra đi... Này tỉnh lại đê..

Khải Đức không thấy tiếng đáp lại thì chán nản, nhưng hắn hết sức rồi chỉ còn cách đợi người đến kéo ra thôi, hơi thở hắn phì phù khiến cỏ cây ngả nghiêng. Mái tóc đôi gà như một nhúm cỏ lay động.

Gióng nhìn thảm trạng của hai người, cười cười cũng muốn để cho Khải Đức chịu khổ một chút, hình ảnh một người còn sống nhăn răng bị chôn cứng dưới đất rất không tệ, một lúc sau Gióng mới bảo Thạch Sanh:

- trận này coi như hoà, ra đưa hắn về đi.

Thạch Sanh gật đầu đằng không mà đi, hắn nắm tóc Khải Đức mà lôi lên như nhổ cà rốt rồi cứ như thế cầm trở về, Khải Đức thì mắt ngắm nhiền đôi khi hơi nhăn nhó gióng như gặp ác mộng.” Giữa thiên khung một làn khói vàng bao quanh một viên nguyên anh, bên trong nguyên anh là một chú khỉ con đang ngồi khoanh chân lầm bầm:

- ta không thể về hoa quả sơn được, cứ để con khít đó đi lấy kinh lão tôn đi làm người cho đỡ bị phát hiện.

Nói rồi làn khói như trống rỗng biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.

Đông thổ đại Đường.. Thành Đông kinh.. Thanh xuân lâu.

Căn phòng lộng lẫy được chăng những dải lụa hồng phấp phới, giữa phòng là một chiếc bồn nước tắm rải đầy hoa hồng vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Khắp nơi trên sàn nhà là từng lớp y phục rải rác, nào dài nào ngắn nào trái tráo tráo rồi chíp chíp rải thành một đường dẫn đến chiếc giường đã buông rèm nhưng đang giao động kịch liệt nhìn như có lúc cả bốn chân giường hẳn đã nhấc hẳn lên không.

Phía bên trong rèm một thiếc nữ như đang ngồi trên bịch bông chuyển động chậm dần rồi dừng hẳn, nàng đưa ngón tay thon dài khe lau nhưng giọt mồ hôi trên trán nhìn xuống dưới nói:

- lại thêm một người nữa, những kẻ trang hoa này dương khí chẳng đáng bao nhiêu nhưng ra bên ngoài thì quá lộ liễu.

Nàng toan đứng dậy nhưng lại cảm thấy điều khác thường, có một luồng dương khí chập chờn lớn dần.

Phía dưới một nam tử hai tay bị chói hai bên giường, miệng mỉm cười nhưng đôi mắt ngắm nhiều lúc này chỉ còn da bọc xương bỗng như thể chiếc túi da bò được đổ thêm nước cả người bật cong như hình chữ V mắt thao láo nhìn nàng.

Nàng ngớ người người toan bật ra sau nhưng cơ thể nàng như có một chiếc đinh định trụ lại từ phía trong, một bàn tay chộp lại phía ngực nàng cùng với một âm thanh như đùa:

- đồng tử hái đào tiên...

- tiểu Bạch Thố đi đâu thế?? Không phải nàng muốn dương khí sao?? Thứ Lão tôn không thiếu nhất chính là nguyên khí ah.

- nào nào dài dài ra.

Chiếc giường lại trở nên như có linh trí hay đang nhảy múa cầu mù màng bội thu, tiếng thút thút tiếng rên rỉ, tiếng cầu xin đầy đê mê nhưng ở nơi đây nó lại là quá bình thường.

Ngoài trời từng hạt mưa nhẹ rơi trên ngói mới đâu đó tiếng nữ nhi khiến lòng người mềm nhũn:

- tôn gia, cầu người tha cho tiểu Bạch, tiểu Bạch bạo thể mà chết mất hu hu hu...

- Tôn gia, người nhẹ nhàng với Tiểu Bạch một chút..

- Tôn gia..

- Tôn...Tôn... gia...

___Tôn Không Muốn Thỉnh Kinh___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.