Thanh Quan

Chương 356: Chương 356: Bí thư đánh chết người




Hà Tinh có thẻ nói Tần Mục này nọ nhưng mà không cho phép người khác nói, nghe phóng viên trẻ tuổi nói như vậy thì cái miệng nhỏ nhắn của Hà Tinh cong lên, mang theo tức giận nói:

- Ít nói, có phải anh hâm mộ xe của người khác hay không. Nói thiệt cho anh biết a, Tần Mục tiểu tử này của cải nhiều lắm, đây là mẹ của người ta cho con cái mình an nhàn đấy, cũng không phải là loại người dùng giao dịch quyền tiền đâu. Tôi nói anh đừng có cả ngày chỉ suy nghĩ tới mặt tối được hay không? Tôi cảm thấy chương trình của chúng ta cũng nên đưa một ít tin tốt được đấy.

Lời này Tần Mục đã từng nói qua với Hà Tinh, hiện tại lại bị Hà Tinh lấy ra giáo dục người khác. Đều là người của truyền thông thì phóng viên trẻ tuổi cũng có chút thực lực, nghe Hà Tinh vừa nói như vậy lập tức phản bác:

- Cho dù anh ta như cô nói, hắn có được xe tốt đi cũng chẳng sao, hết lần này tới lần khác lại ngồi Lam Điểu? Cô nhìn xem, xe của một hương còn tốt hơn của anh ta, còn nói cái gì kẻ có tiền? Rõ ràng là cố ý giả mộc mạc, dùng che dấu chuyện ăn đen mà. Hà tỷ, có phải cô sớm nhận ra anh ta không, lại nói chuyện thay cho người ta.

Hà Tinh lập tức im lặng, nàng cũng nghỉ không ra Tần Mục vì cái gì tới lần khác lại chạy trên xe Lam Điểu, chút nữa lại phải hỏi hắn mới được.

Thời điểm mọi người chạy tới huyện, lúc chạy tới huyện thì nhìn thấy không ít người vây quanh. Lửa trong lòng Tần Mục bốc lên, xem những người này rõ ràng là đội thi công đây mà, Lưu Đại Hữu là cục trưởng công an làm ăn cái gì thế, tại sao thời gian dài như vậy còn chưa giải quyết xong? Còn có Trần Đông Thăng, Lý Trung Nguyên cho bọn họ lên chức là ngắm cảnh sao, sao không tự mình đi ra giải quyết. Tần Mục vốn âm trầm thì bây giờ mặt đen lại, giống như vài năm qua chưa từng rửa mặt. Hắn bảo Cừu Tiểu Bằng dừng lại cách chính quyền huyện một đoạn và chạy tới.

Cừu Tiểu Bằng vội vàng khóa xe đi theo bên cạnh Tần Mục. Nam phóng viên thấy vậy và con mắt tỏa sáng nói:

- Nhanh, nhanh xuống xe đuổi theo, đây chính là tin tức lớn, phó bí thư huyện ủy bị quần chúng ngăn cản đường, bất đắc dĩ xuống xe đi bộ, vô cùng xấu hổ nha.

Hà Tinh vốn đã hờn dỗi, bây giờ nghe tên phóng viên này nói như thế thì trong nội tâm ám thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về phải trừ tên này đi, phóng viên cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, không thể vì tỉ lệ xem đài mà bóp méo sự thật được, lại nói là chương trình tiêu điểm còn sợ không có người xem sao?

Đám phóng viên khác đã chuẩn bị xong cả rồi, Hà Tinh chân không tốt cho nên ngồi cùng lái xe chậm rãi theo sau Tần Mục. Nhìn từ sau lưng cảm thấy bóng lưng Tần Mục cao ngất, làm cho Hà Tinh cảm thấy trên đời này không có nam nhân nào vượt qua hắn.

Lúc này phóng viên trẻ tuổi cầm lấy microphone, hắn ở trong đài cũng có chút tài năng, nhanh chóng điều chỉnh biểu lộ nhìn qua camera nói:

- Mọi người khỏe, tôi chính là tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long huyện Lan Trữ...

Tần Mục không để ý tới phóng viên sau lưng, hắn vội vã đi tới bên cạnh một người, hỏi:

- Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy, trên đường huyện Lan Trữ còn chưa gặp qua nhiều người tụ tập như thế a.

Người nọ liếc mắt nhìn Tần Mục, trên mặt gấp gáp, vung cánh tay kéo Tần Mục qua sau đó chỉ về phía trước nói:

- Bí thư đánh chết người ở cửa ra vào huyện ủy, còn không mau đi xem một chút.

Tần Mục nghe xong thì đầu óc như nổ tung. Bí thư là ai hắn không dám khẳng định, nhưng mà đánh chết người ở cửa ra vào huyện ủy thì đó là dũng khí to lớn rồi. Tần Mục quay đầu lại nhìn qua phóng viên sau lưng, nhìn Cừu Tiểu Bằng nháy mắt. Cừu Tiểu Bằng biết rõ Tần Mục đang muốn kéo dài thời gian của mấy tên phóng viên, hắn đi tới phía trước xem tình huống, liền gật đầu đi tới đám người kia.

Cừu Tiểu Bằng giải quyết những chuyện này thế nào Tần Mục không đi quan tâm, hắn đi vài bước hỏi người qua đường.

- Đại ca, là bí thư nào đánh chết người vậy?

Người nọ đáp lại không biết, chỉ biết việc này toàn bộ người trong huyện đã nghe tin rồi. Tần Mục chỉ cảm thấy ngực như sắp nổ tung, quyết định bất kể là ai chọc ra cái sọt này thì hắn sẽ kéo người đó ra pháp trường.

Hắn không quan tâm tới hình tượng mà đi chen vào đám đông phía trước.

Thân thể của hắn vốn đơn bạc, hôm nay lại là mùa hè cho nên chen vào dễ dàng. Cửa lớn của huyện ủy bị người vây quanh, phía trước có cảnh sát đứng dàn hàng ngang canh chừng, Lưu Đại Hữu ăn mặc thường phục, cũng không mang mũ cảnh sát và đang gào cái gì đó với đám đông. Nhiều người ầm ĩ, Tần Mục cũng không nghe rõ ràng, chỉ cố gắng lách lên phía trước.

- Lách vào cái gì?

Tần Mục chân dẫm lên người nào đó, một tiếng rống hét lên, sau đó một gương mặt như đã từng quen biết quay lại, chính là một trong bốn chủ xe nửa năm trước.

Người nọ thật không ngờ Tần Mục lại ở trong đám người, sững sờ một chút sau đó đi tới bên cạnh Tần Mục, tiến đến bên tai Tần Mục nhỏ giọng nói:

- Tần bí thư, sao anh tới đây, nhanh đi đi, bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đều chạy rồi.

Tần Mục càng tức giận, quay đầu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Người nọ thấy Tần Mục chẳng những không đi, ngược lại còn hỏi vấn đề, thấp giọng nói chuyện xảy ra cho Tần Mục nghe. Việc này còn phải nói tới con đường ở đồng cỏ nuôi ngựa, đoàn người thi công bị Đảng Hồng Quân gọi người đánh bị thương hơn mười người, những người còn lại không phục cho nên muốn đi vào huyện tố cáo, kết quả Đảng Hồng Quân lại phái người chặn đường. Đoàn người thi công tức giận, những tên du côn làm gì là đối thủ của đám đông đang tức giận chứ, một đám du côn bị đánh bỏ chạy.

Đoàn người thi công lúc này chạy tới cửa lớn huyện ủy, nhưng mà bọn họ thương lượng cả buổi và cảm thấy Đảng Hồng Quân dù sao cũng là quan, có người đứng ra bảo vệ hắn cho nên bọn họ áp dụng hình thức gọi thêm người, dùng biện pháp này gây áp lực. Mà Đảng Hồng Quân biết rõ đám du côn bị đánh chạy đi, đám người đội thi công tới cửa huyện ủy, đám du côn không có bao lâu đã dẫn người chạy tới, song phương xô đẩy và đánh nhau, Đảng Hồng Quân bay lên đá một cước vừa vặn đá vào hạ bộ một công nhân, lúc ấy người đó kêu to một tiếng su đó chết đi.

Nói đến đây người nọ nhìn chung quanh một chút và cẩn thận nói:

- Tần bí thư, anh đi nhanh đi, bằng không bọn họ sẽ đánh chết anh, cả đám đang tức giận mà.

Tần Mục trầm tĩnh mà kiên định lắc đầu, tiếp tục hỏi:

- Bí thư huyện ủy đâu?

Người nọ thấy Tần Mục không đi, sốt ruột dậm chân một cái, lại quan sát bên cạnh. Mọi người chỉ chú ý Lưu Đại Hữu, tự nhiên không có bao nhiêu người chú ý tớiTần Mục, người nọ mới lên tiếng:

- Đều ở trong đó. May mà cục trưởng công an tới, nếu không phải có công an thì đoàn người sớm xông vào rồi. Tần bí thư, anh là người tốt, nhanh đi đi, không nên chọc đám người đang tức giận.

Tần Mục không có để ý hắn nói, tiếp tục hỏi:

- Lão ca, làm sao anh biết rõ ràng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.