Thanh Quan

Chương 355: Chương 355: Gặp hay không gặp




Hương vị quen thuộc lại lạ lẫm a! Hà Tinh lập tức biết rõ nam nhân sau lưng là ai, lông mi dài nháy vài cái, trong mắt như có sương mù tràn ngập, tóc dài xõa vai nên nàng khống chế biểu lộ của mình, nàng quay đầu lại trừng mắt với Tần Mục, tức giận nói:

- Anh cũng xuất hiện rồi à?

Hà Tinh ngày xưa ăn nói chậm rãi nhỏ nhẹ, trải qua vài năm làm tin tức thì triệt để bớt đi hương vị trẻ trung, ẩn ẩn mang theo bộ dáng thùy mị của nữ nhân. Tần Mục bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Đây không phải công việc bận rộn sao, cô cũng thấy tôi cũng không phải ngồi trong phòng làm việc uống trà xem báo a, tôi đi cơ sở đấy.

Ánh mắt Hà Tinh trừng hắn, lông mi rậm nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, không mang theo bao nhiêu cảm tình nói ra:

- Tần bí thư, anh muốn ôm bao lâu, muốn vi phạm quy tắc ngầm sao?

Tóc Tần Mục dựng thẳng, Hà Tinh này vì sao trở nên to gan như vậy, trước mặt nhiều người dám nói lời này. Hắn vội vàng buông tay, thân thể Hà Tinh vốn đã nghiêng và trẹo chân lại không thể dùng sức, kêu to đau đớn vài tiếng, lại té lăn trên đất. Nàng lúc này ngã về phía Tần Mục, lại sớm ngã vào người Tần Mục, Tần Mục lập tức ho khan một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời.

- Hà phóng viên!

Vài người đi tới đỡ Hà Tinh.

- Tần phó bí thư!

Các phóng viên kinh hoàng, người của chính phủ hương cũng hoảng sợ. Bị Tần phó bí thư thấy cảnh này thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hương trưởng Tiết Cường của Hải Điện Tử Hương rẽ đám người chạy ra, luôn miệng nói:

- Tần bí thư, mau mời vào trong ngồi, vào trong ngồi. Những người này không có nhãn lực, lãnh đạo tới còn không biết báo cáo, thật đúng là chẳng làm được gì cả.

Tần Mục khoát khoát tay, hắn cũng đẩy thuốc về, âm thanh bình tĩnh hỏi:

- Đảng Hồng Quân đâu?

Tiết Cường pha trò, hơi khom người nói ra:

- Tần bí thư, chúng ta vào bên trong nói.

Nói xong muốn mời Tần Mục vào trong văn phòng. Tần Mục biết rõ nếu mình đi vào với Tiết Cường thì ai biết người bên này viết cái gì, mặc dù hắn cùng Hà Tinh giao tình không tệ, nhưng mà công việc thì Hà Tinh rất nghiêm túc, đoán chừng sẽ rất trung thực ghi chép lại một màn này. Vì vậy Tần Mục khoát khoát tay, chỉ vào đám người và hỏi:

- Trước ở chỗ này nói chuyện, bọn họ là chuyện gì?

Tiết Cường lúc này xấu hổ lại tức giận, nhìn qua Tần Mục thấp giọng nói ra:

- Tần bí thư, những người này không có chuyện gì, chạy đến nơi đây làm loạn thôi, còn kể còn nói lời tổn hại danh dự của huyện, quả thực là cố tình gây sự, chẳng khác gì đám chó điên.

Tuy hắn nói chuyện âm thanh không lớn nhưng mà mỗi người đều nhìn theo hắn, giọng nói vẫn truyền đi. Hà Tinh nhíu mày, vố hung dữ trừng mắt nhìn Tần Mục, sau đó lại nhìn qua Tiết Cường, giọng nói thanh thúy rõ ràng:

- Ai nói chúng tôi cố tình gây sự? Huyện Lan Trữ bí thư đảng ủy Hải Điện Tử hương Đảng Hồng Quân cùng một ít du côn cấu kết với nhau, hắn đánh người của đội thi công làm đường, chính hắn nháo sự, buổi sáng còn tụ tập một đám ác đồ đánh hơn hai mươi người đội thi công tàn phế, chúng tôi có chứng cớ.

Tiết Cường lập tức đáp trả:

- Đội thi công và dân chúng chung quanh không đạt thành nhận thức chung, làm gì liên quan tới chính phủ hương các người không nên ăn nói bừa bãi.

Tần Mục nghe Hà Tinh nói thì biết nàng không nói lung tung, trong nội tâm tức giận ngập trời. Nhưng da mặt của hắn chỉ run run vài cái, sau đó chuyển thành bình thản, bất động thanh sắc hỏi:

- Tôi hỏi anh một câu, Đảng Hồng Quân đâu rồi?

Tiết Cường nghe ra trong lời của Tần Mục lạnh như băng, biết rõ không nói rõ ngọn ngành thì không được, lắp bắp nói ra:

- Đảng bí thư đang đang ở bệnh viện trấn.

Tần Mục có chút gật gật đầu, cũng không giận hay đang giận, quay đầu nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Tiểu Bằng, đi, gọi điện thoại gọi cho Nhạc bí thư, Lưu cục trưởng tới đây.

Cừu Tiểu Bằng đáp ứng một tiếng sau đó chạy tới một cao ốc, Tiết Cường nghe Tần Mục nói như vậy thì cảm thấy không đúng, nói:

- Tần bí thư, có đại sự gì?

Tần Mục lạnh lùng khẽ hừ, chắp tay sau lưng, tự giễu nói ra:

- Tôi bảo Nhạc bí thư tự mình tới đây kiểm tra, sau đó cho Lưu cục trưởng bắt người về.

Những lời này rất nghiêm trọng, trên mặt Tiết Cường không nhịn được. Hắn lập tức hiểu ý của Tần Mục, đây là đang tức giận gõ mình, vội vàng nói:

- Tần phó bí thư, ngài không hiểu tình huống, nếu không chúng ta tiến vào trong tôi báo cáo cho ngài nghe nhé?

Tần Mục lại hừ một tiếng, khóe mắt đảo qua Hà Tinh. Hà Tinh từ lúc hắn nói chuyện đã nhìn hắn không rời mắt, giống như nghĩ tới lúc bị lừa bán vào trong căn nhà nhỏ kia, tiến vào lồng ngực kiên cố của Tần Mục.

Cừu Tiểu Bằng chạy ra, trên mặt kinh hoàng kêu lên:

- Tần bí thư, Tần bí thư, huyện ủy bên kia có náo loạn, có vài chục tên công nhân đang ngồi ở trước cửa chính quyền huyện. Lưu Đại Hữu cục trưởng đã dẫn người đi vào trong đó, tôi tới báo cáo với anh.

Sắc mặt Tần Mục đột biến, nhìn qua đám công nhan tốp năm tốp ba kia, dù là chuyện gì cũng phải khôi phục huyện Lan Trữ bình tĩnh trước tiên, hiện tại hắn đang trở thành tiêu điểm, chuyện này không dễ làm xong. Hắn trừng mắt nhìn cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Đi thôi, quay trở lại huyện.

Cừu Tiểu Bằng bị Tần Mục trừng thì biết rõ mình nói sai rồi, có chút ảo não. Hắn cũng sợ, không phải đụng chuyện như vậy lần nào, nếu không đánh chết hắn hắn cũng không dám nói loạn. Khá tốt Tần Mục cảm thấy Cừu Tiểu Bằng có tính dẻo, cũng không truy cứu sâu, chuyện gì cũng cần giải quyết, quay người đi ra ngoài.

Hà Tinh và đồng bạn của mình lên xe, Tần Mục thấy nàng vượt qua người và nói nhỏ:

- Thích cậy mạnh.

Sau khi nói xong cũng không quay đầu lại đi ra, trong mắt Hà Tinh đã bốc hỏa trừng mắt nhìn bóng lưng Tần Mục, người này sao như lão già vậy ta, một chút cũng không có mừng rỡ khi gặp mình? Tâm tư của Hà Tinh cảm thấy quái dị, được đồng bạn thúc dục lập tức đi lên xe.

Tiết Cường đứng ngây ngốc một lúc, kêu một người lại phân phó vài câu, sau đó cắn răng chạy vào trong ga ra, gọi lái xe vội vã đuổi kịp Tần Mục.

Ngồi trên xe Cừu Tiểu Bằng muốn xin lỗi, Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

- Anh náo cũng tốt, chúng ta quang minh chính đại, không sợ hãi truyền thông chú ý, nhưng nếu có một ít phần tử vi phạm pháp luật thì chúng ta sẽ không để ý công khai trước mặt truyền thông đi, nhưng mà có chút người đang cố giấu truyền thông đấy.

Nói xong có chút lắc đầu. Cừu Tiểu Bằng ghi nhớ lời này trong lòng.

Trong xe tải có một phóng viên nhìn biển số xe Tần Mục, kinh ngạc nói ra:

- Ơ, là biển số kinh thành, phó bí thư này là người nào, tại sao vênh váo như thế?

Hà Tinh trừng người này một cái, nếu nói thân phận của Tần Mục ra sẽ hù chết đám người này đấy. Tên phóng viên trẻ tuổi gãi đầu, xấu hổ cười nói:

- Thói quen nghề nghiệp, một phó bí thư dám chạy Lam Điểu, tôi thấy hắn chắc có thu nhập đen rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.