Thanh Quan

Chương 354: Chương 354: Nữ nhân không muốn gặp. (2)




Tần Mục điện thoại cho Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu nói sẽ tới Vạn Yến nhìn xem, Tần Mục nhìn Vương Hải Đào nói:

- Đi a, cứ như vậy đi. Đúng rồi, tôi có phần tư liệu này, ông cầm xem đi!

Nói xong từ trong ngăn kéo đưa chồng tài liệu cho Vương Hải Đào.

Vương Hải Đào cầm tài liệu, con mắt sáng ngời, nói ra:

- Cái này..

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Một khi có phỏng vấn cũng nên khiến người tiêu thụ thích ứng với quá trình. Ông và Chí Cương thương lượng một chút, nhìn xem còn có thể làm được tốt hay không.

Tần Mục cho hắn kế hoạch kinh doanh và phương pháp tuyên truyền hoàn mỹ, Vương Hải Đào như nhặt được chí bảo, chào Tần Mục rời đi.

Vương Hải Đào đi rồi, Tần Mục vẫn ngồi không yên. Hà Tinh hiện tại đã bỏ đi ngượng ngùng của thiếu nữ, biến thành người lôi lệ phong hành của ban tổ chức tiêu điểm, bắt đầu chạy đi tìm hỏi tin tức. Nếu hắn vẫn ở đây thì với tính tình không sợ trời đất của nàng sẽ chạy tới tìm hắn, vậy cũng dáng bận tâm đấy. Nghĩ tới đây Tần Mục nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, liền kêu gọi Cừu Tiểu Bằng chở mình đi dạo nông thôn.

Cừu Tiểu Thiền từ trong cửa sổ nhìn bóng lưng Tần Mục rời khỏi, thân hình uyển chuyển của nàng run nhẹ, trong ánh mắt mang theo u oán cùng kiên định, hai tay nắm chặc.

Tần Mục lần này đi tới đồng cỏ chăn nuôi. Từ khi Quách Thiểu Đình hiểu được ý nghĩ vì dân, hắn đã mang tâm tư sửa đường trong lòng. Cũng không biết hắn đánh quan hệ gì, Tỉnh ủy vẫn chuyển khoản vượt qua thành phố Đằng Long trực tiếp rót vào tài chính của huyện Lan Trữ, cũng nghênh lệnh tiền này phải dùng cho việc làm đường. Hôm nay con đường đã khởi công hai tháng, Tần Mục còn không có đi xem, thừa dịp hôm nay tránh né Hà Tinh cho nên tới nơi này.

Hắn nhìn Cừu Tiểu Bằng ra lệnh:

- Trực tiếp đi hiện trường thi công, buổi tối thì dừng ở đồng cỏ chăn nuôi.

Cừu Tiểu Bằng ở cùng Tần Mục thời gian cũng dài, cũng hiểu tính tình của Tần Mục một chút. Tình hình chung Tần Mục sẽ không quấy rầy nhà dân hay ở lại cơ quan chính phủ, hắn chạy ra quán hoặc về nhà hắn ăn cơm. Trong khoảng thời gian này Cừu Tiểu Bằng chuyển ra khỏi ký túc xá chính phủ về nhà với cha mẹ, Tần Mục chiều này cũng ăn cơm của Cừu Tiểu Thiền, Tần Mục thậm chí còn nói cho Cừu Tiểu Bằng chị của hắn nấu cháo tuyệt đối là nhất tuyệt của Bắc Liêu.

Hôm nay Tần Mục lựa chọn ăn cơm tối ở đồng cỏ chăn nuôi, nhất định là có suy nghĩ. Hắn cũng không nhiều lời, gật gật đầu, hắn bắt đầu chạy tới công trường thi công.

Khiến Tần Mục không ngờ công trình thi công đã hai tháng nhưng chỉ làm hơn một dặm, cả hiện trường thi công chỉ có một người, chính là lão công nhân ngồi xem xét công trường và đang tránh nắng. Tần Mục lập tức hiểu trong chuyện này có gì đó rồi, đáng hận hắn là một phó bí thư huyện ủy tới bây giờ còn không biết.

Tần Mục nhìn qua có ý bảo, Cừu Tiểu Bằng liền móc thuốc đi ra nghe ngóng tin tức. Chỉ chốc lát sau Cừu Tiểu Bằng thần thái nghiêm túc đi trở về, nói cho Tần Mục nghe đoàn người thi công đã chạy tới chính quyền Hải Điện Tử Hương kháng nghị. Tần Mục nghe xong thì tức giận, hắn biết rõ đội thi công này một ngày có phí tổn không nhỏ, những tài chính này do chính quyền trả. Sắc mặt hắn âm trầm nói:

- Các phương diện báo lên đều có cân đối, tại sao có chuyện này?

Cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Tần ca, anh đừng có gấp, nếu không chúng ta đi xem tình huống, có chỗ gì đó khuất tất hay không.

Tần Mục hừ lạnh một tiếng, loại chuyện này hắn nhìn thấy thì không thể nghi ngờ là địa phương kiếm chất béo từ khoản tiền làm đường rồi, đẩy khó khăn về cho công nhân. Thủ đoạn này Tần Mục cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn dựa vào ghế, lạnh lùng nói ra:

- Chuyện này có chỗ khó xử, tới Hải Điện Tử Hương, tôi muốn nhìn xem có chuyện gì.

Trong ánh mắt của hắn có sát khí, khóe miệng còn mang theo nụ cười trào phúng. Sau tràng phong bạo này sắc bén của Tần Mục thu liễm rất nhiều, tiến vào thời kỳ quá độ, nhưng nếu như những người này cho rằng hắn sa sút vậy cũng nhìn lầm hắn rồi. Đoạn thời gian trước hắn còn không có ra tay với cán bộ của Hải Điện Tử Hương, hiện tại xuất hiện sự cố cũng cho hắn cơ hội

Trong lòng bàn tay Cừu Tiểu Bằng toát mồ hôi, Tần Mục biển hiện vừa rồi đã nói rõ trong lòng Tần Mục tức giận tới cực điểm, hắn ổn định tay lái chạy thẳng tới chính quyền Hải Điện Tử Hương.

Xe chạy trên con đường khó đi, sau một lúc thì chạy tới cửa ra vào chính phủ. Đổ xe dưới một gốc cây tùng to lớn, một con đường cái tráng nhựa rộng mười mét chạy thẳng tới cửa sắt cơ quan chính quyền. Tần Mục hừ lạnh một tiếng, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Dừng xe ở một bên, chúng ta vào.

Hắn vừa dứt lời, một chiếc xe thương vụ Lam Điểu chạy nhanh qua, không có bất kỳ trở ngại nào chạy vào trong sân chính quyền. Tần Mục nhíu mày nói ra:

- Lái xe này đầu óc có vấn đề!

Cừu Tiểu Bằng tức giận nói ra:

- Đúng vậy, hắn quá ngốc.

Lam Điểu dừng lại ở cách cửa lớn chừng trăm mét, Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng lại đi dọc theo con đường vào trong cơ quan chính quyền. Sắc mặt Tần Mục trở nên bình tĩnh, cho dù trong lòng của hắn tức giận thế nào cũng không nên hiện ra ngoài mặt. Trải qua phong bạo tẩy lễ thì khí chất của Tần Mục trầm ổn lại.

Đi được trăm mét thì Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng dừng lại vài lần. Tần Mục hoặc ngừng chân quan sát cây tùng, hoặc cúi đầu suy nghĩ sâu xa, làm cho Cừu Tiểu Bằng ở phía sau khó hiểu, không biết trong hồ lô Tần Mục bán thuốc gì. Thời điểm hai người đi tới cửa lớn thì Tần Mục nói lời mang hàm nghĩa hàm hồ:

- Mặt tiền thật lớn, Tiểu Bằng ah, anh xem cửa sắt của bọn họ đi, so với cửa lớn của huyện còn lớn hơn đấy. Nhìn xem tường vây này, cao hơn cả nhà ngục. Hừ, thật sự là nơi tốt, phong thủy tốt.

Cừu Tiểu Bằng nghe Tần Mục nói âm trầm như vậy cũng không dám trả lời, chỉ đi sang vài bước, nghi hoặc nói ra;

- Kỳ quái, không phải nói có đoàn người thi công tới kháng nghị sao, vì sao động tĩnh yên lặng như vậy.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Có động tĩnh, động tĩnh còn không nhỏ đấy.

Hắn đã nhìn thấy một ổ bánh mì nằm ỏ trong góc, nhãn hiệu kinh thành phía trên làm hắn giật mình. Đúng lúc này trong chính quyền truyền ra âm thanh té ngã, mấy thân ảnh thất tha thất thểu từ trong cửa ra vào đi ra ngoài.

Một bộ váy dài đỏ tươi, một đôi giày cao gót trắng không tỳ vết, Tần Mục không muốn gặp Hà Tinh nhất, thân thể có chút nghiêng qua, ai ôi!!! Một tiếng kêu đau đớn cách Tần Mục vài mét.

Hà Tinh ủy khuất xoa mắt cá chân nhỏ nhắn của mình, trong đôi mắt to mang theo nước mắt ủy khuất, thế nhưng mà nàng quật cường đứng lên. Nàng cố gắng khởi động thân thể của mình, nàng nhẹ nhàng đạp đạp cái chăn bị trật, sau đó lại kêu đau, thân thể hơi ngã ngược ra sau. Nàng mờ mịt bất lực vung vẩy tay nhưng lại cảm thấy khí tức nam nhân vững chắc ôm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.