Thanh Quan

Chương 357: Chương 357: Đến không phải lúc. (1)




Người nọ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân nói:

- Anh thật là, vì sao như vậy. Đội thi công mướn xe của tôi chở cát đá, tôi phải theo bọn họ đi. Đi mau, đi mau, còn có vài chủ xe cũng tới, bọn họ cũng nhận ra anh đấy.

Tần Mục nói ra:

- Lão ca, tôi biết rõ anh là người tốt. Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện không có đi mà là khống chế hung thủ, tiến hành thẩm tra, nếu hiện tại tôi không đứng ra thì mọi người nghĩ sao về chính quyền huyện, nghĩ như thế nào những cán bộ chúng tôi?

Nói xong Tần Mục đứng thẳng, hắn la lớn:

- Tôi là phó bí thư huyện ủy Tần Mục, mọi người xin bình tĩnh lại!

Tần Mục nói ra lời này lập tức khiến mọi người chú ý, nhao nhao đưa ánh mắt nhìn hắn. Người ở bên cạnh hô:

- Tất cả mọi người đừng xúc động, Tần bí thư là người tốt, chính anh ta thời gian trước bắt đám Nhật trả tiền công cho chúng ta! Con đường kia cũng do Tần bí thư kéo tài trợ, mọi người phải phân rõ tốt xấu a!

Tần Mục có chút cảm kích vỗ vỗ vai người nọ, nhìn qua công an. Lúc tư duy mọi người dừng lại thì Tần Mục khí vũ hiên ngang đi tới, đám người tự giác tránh ra, Tần Mục đi tới bên người Lưu Đại Hữu, ra lệnh:

- Cho người rút đi!

Lưu Đại Hữu tràn đầy khó xử, nhìn qua đại viện chính quyền sau lưng.

- Lưu Đại Hữu!

Tần Mục quát lên, mặc dù trong đại viện chính quyền nhiều người cũng có thể nghe ra tức giận trong lời của Tần Mục. Tay phải của hắn run run chỉ vào quần chúng, tất cả mọi người cảm thấy thân thể gầy yếu của hắn có đau xót:

- Lưu Đại Hữu, anh phải xem cho rõ bọn họ là ai, bọn họ là ai! Bọn họ là dân chúng huyện Lan Trữ, là áo cơm của chúng ta! Bọn họ không phải kẻ xấu, không phải địch nhân! Anh dựa vào cái gì dùng vũ khí bảo vệ họ chỉa vào họ chứ, ai cho anh quyền lực này, ai cho anh hả?

Lưu Đại Hữu bất khuất nói ra:

- Tần bí thư, bọn họ tổ chức biểu tình phi pháp, còn vây quanh chính quyền huyện, tôi có quyền lợi bảo vệ an toàn cho huyện ủy.

- Chính quyền huyện cái rắm!

Tần Mục há mồm nói tục:

- Không có bọn họ thì làm gì có huyện; không có huyện thì làm gì có chính quyền huyện! Nhìn xem, nhìn xem!

Tần Mục túm lấy Lưu Đại Hữu chỉ về những người biểu tình, trong âm thanh mang theo khàn khàn:

- Anh nhìn cho rõ đi, bọn họ là ai! Dùng mắt chó Lưu Đại Hữu của anh nhìn rõ ràng, bọn họ chính là công nhân, nông dân trung thực của huyện Lan Trữ này, anh nghĩ lại đi, người như thế sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn hay sao?

Nói xong câu đó Tần Mục một tay che miệng lại, ho khan kịch liệt. Lưu Đại Hữu vội vàng nâng Tần Mục, cảm giácbàn tay của Tần Mục đang dùng sức bóp chặt tay hắn, lập tức hiểu ý Tần Mục.

Hắn vừa vịn Tần Mục, vừa nhìn đám công an bên cạnh quát:

- Thu đội thu đội, nên bắt ăn trợm thì bắt trộm đi, nên tuần tra thì tuần tra.

Đám công an nhìn nhau một chút, nhao nhao thu hồi vũ khí của mình lại, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi ra ngoài. Đám người mở đường cho bọn họ đi ra.

Tần Mục ho khan, cảm giác được cuống họng nóng rát, mở ra bàn tay xem xét thì thấy vết máu và giật mình, ngã xuống đất.

Đám người lập tức yên tĩnh như sáng sớm.

- Tần bí thư...

Cũng không biết là ai hô một câu, người chung quanh quát lên, âm thanh điếc tai, ngay cả đám người Trần Đông Thăng trong huyện ủy cũng ló đầu ra, nhìn thấy Tần Mục đứng dưới đó thì thở ra yên tâm.

Tần Mục vung tay lên, lúc này không phải thổ huyết thiết kế, mà là thổ huyết chân chân chính chính. Từ khi đi vào làm quan tới bây giờ Tần Mục dùng não rất nhiều, hút thuốc cũng rất nhiều, mỗi ngày hút ba gói. Nhưng mà những buồn bực và hút nhiều thuốc tích tụ dần, không thể nghi ngờ làm ngực của Tần Mục cảm thấy nặng nề. Thay đổi nhân sự là Tần Mục làm, kinh tế cũng do hắn gánh, hắn hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay để giải quyết cái đống công việc đang chờ mình, cũng tạo thành tình trạng Tần Mục mỗi ngày đều ngủ không an ổn, hận không thể biến một ngày thành 48 giờ hoặc 72 giờ mới đủ dùng. Hôm nay lại đụng phải chuyện như vậy, Tần Mục tức giận lôi đình, tuy nói là phát tiết hậm hực trong lòng, nhưng thân thể không chịu nổi thổ huyết là chắc chắn.

Lưu Đại Hữu thấp giọng hỏi thăm Tần Mục có cần đi bệnh viện huyện kiểm tra hay không, Tần Mục khoát khoát tay, cự tuyệt Lưu Đại Hữu đề nghị. Vừa rồi hắn và Lưu Đại Hữu cũng ăn ý, do đó phải tỏ ra tư thái vì dân phục vụ, nếu không tùy tiện triệt tiêu công an thì đám người kia sẽ tức giận xông vào trong huyện ủy náo loạn đánh người.

- Các vị hương thân!

Tần Mục thở dài một tiếng, vịn tay Lưu Đại Hữu và thẳng lưng, nhìn qua bên ngoài la lớn:

- Đúng vậy, chính là các vị hương thân đây, Tần Mục tôi không phải người làm công tác văn hó, nên nói như thế nào thì nói như thế nào, cũng không che giấu!

Hắn nhìn thấy đám phóng viên bên ngoài đang dựng thẳng camera chỉ thẳng vào đây, bắt đầu bài hiện trường, cũng không đi quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, trực tiếp dựa theo suy nghĩ của mình nói ra, trừ nam phóng viên giới thiệu ra thì cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Thậm chí còn có quần chúng chán ghét đám phóng viên không biết điều, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

Tần Mục lại thở một hơi, cảm thấy ngực dễ chịu rất nhiều, buông tay Lưu Đại Hữu ra và đi lên phía trước, nhìn qua chung quanh hô:

- Hôm nay huyện Lan Trữ xảy ra chuyện như vậy, tôi thay mặt chính quyền huyện tỏ lòng áy náy thật sâu với các vị.

Nói xong Tần Mục khom người thật sâu. Mỗi người đều nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp, dù sao quan lớn người ta cũng thay mặt đứng ra xin lỗi người chết. Nhất là đoàn người thi công hai mắt rưng rưng.

Tần Mục bảo trì tư thái này một phút đồng hồ, lúc này mới đứng thẳng. Trong mắt của hắn có nước mắt, chỉ ngẩng đầu lên đã chảy xuống. Hắn không có lau nước mắt, hắn cố nén cảm giác muốn nổ tung trong ngực, tiếp tục trầm ổn lớn tiếng nói:

- Chuyện này chung quy phải có người gánh chịu.

Hắn xoay người chỉ thẳng vào trong đại viện huyện ủy, trầm thống nói ra:

- Hiện tại hung thủ giết người đang ở bên trong, nếu như các vị muốn đánh chết hung thủ xin cứ tự nhiên, Tần Mục tôi tuyệt không ngăn cản!

Hắn nói lời này đoàn người thi công xông lên, Tần Mục lập tức hầm lên một tiếng, quát:

- Nhưng mà dựa theo pháp luật quốc gia, người chưa bị tòa án định tội thì có địa vị và quyền lợi như mọi người, có được đầy đủ quyền công dân.

Hắn dừng một chút và biết rõ giọng điệu làm quan chưa chắc thuyết phục được đám người, nhìn sang đoàn người, có chút động tình nói ra:

- Nhưng mà các vị cứ thế mà đánh chết hung thủ có ý nghĩa gì đây? Có thể phát tiết nhất thời và báo thù cho bạn của mình, nhưng mà các vị cũng phạm tội, phạm tội giết người!

Tần Mục âm thanh bắt đầu đề cao, tiếp tục nói:

- Lời nói không nên ta nói chuyện, hắn chết, ai đến cho các ngươi nhân viên tạp vụ chết trả tiền, ai đến phụ trách bồi thường! Các ngươi có nghĩ tới không có?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.