Những lời này là có tâm tư, lòng đầy căm phẫn cũng không thể giải quyết vấn đề, các chuyện phía sau phải giải quyết thế nào? Mỗi người đều cúi đầu nhỏ giọng đàm luận với người bên cạnh, cũng vì lời của Tần Mục nói nên nóng đầu giảm xuống không ít. Thời điểm Tần Mục sắp tạo thành hiệu quả như mong đợi, tên nam phóng viên giơ microphone cao giọng hô:
- Tần bí thư, mặc kệ anh nói như thế nào, có phải nên kêu hung thủ đi ra đây cho hắn bị nhân dân phán xét hay không?
Những lời này vừa ra Tần Mục có cảm giác muốn giết tên này đi, Hà Tinh tiểu nha đầu này làm thế nào vậy, một chút giác ngộ chính trị cũng không có? Nhớ lại Hà Tinh cũng là cái đức hạnh này đã biết rõ người dưới tay của nàng ta cũng chẳng ra sao. Nhưng mà có ngốc cũng nhìn ra tình thế, đây không phải xui khiến quần chúng bạo động sao?
Nam phóng viên nói lời này chính là muốn quấy vũng nước đục, lập tức có người hô:
- Đúng rồi, Tần bí thư, chúng ta nghe anh không đánh chết hắn, nhưng dù thế nào cũng phải gọi hắn đi ra, bảo hắn dập đầu có đúng không mọi người?
- Đúng vậy, có lẽ như vậy!
- Đánh không chết thì đánh cho tàn phế, tiền thuốc men chúng ta ra!
- Không cho làm việc thống khoái, chúng tôi cũng không cho hắn thống khoái, dùng đao chém hắn đi!
Tần Mục nhíu mày, nhìn thấy tên phóng viên kia biểu lộ đắc ý, thấp giọng phân phó Lưu Đại Hữu vài câu, Lưu Đại Hữu gật gật đầu, tách đám người đi ra ngoài.
Lúc này trong đại viện chính quyền huyện chỉ còn thân ảnh Tần Mục đơn bạc đứng đó. Hắn thấy cảm xúc quần chúng bắt đầu dâng cao, dần dần có dấu hiệu không thể khống chế, mắt tinh một chuyến, la lớn:
-Nếu mọi người có suy nghĩ này thì tôi có thể tôn trọng mọi người. Nhưng mà mong mọi người hiểu một chuyện, một khi cho các người tiếp xúc người hiềm nghi phạm tội, cũng chính là hung thủ giết người trong miệng của các người, các người chuyện đầu tiên muốn làm gì? Thỉnh mọi người nên nghĩ tới người nhà của mình, chúng tôi sẽ không buông tha tội phạm, nhưng mà mọi người cũng không nên vì tức giận nhất thời làm mất lý trí, pháp luật vô tình, cho dù Tần Mục tôi đánh người, giết người cũng sẽ bị xử bắn như thường.
Hắn nỗ lực nói xong câu đó cảm thấy khí lực toàn thân không còn, cảnh sắc trước mặt tối sầm, thân thể lay động một chút, mí mắt không tự chủ nhắm lại, hắn té xuống hôn mê, trước khi hắn hôn mê nghe mấy chủ xe la lớn:
- Tần bí thư đã bất tỉnh, mọi người nên nhanh đưa bí thư tới bệnh viện!
Tần Mục nặng nề nhắm mắt lại, lâm vào bóng tối.
Tần Mục ngủ một giấc rất an ổn, không có chuyện gì làm tâm phiền muộn, cũng không có nằm mơ cái gì, ngủ rất say, lúc tư duy của Tần Mục mới trở về và không có mở mắt đã nói:
- Nước...
Một đầu cánh tay mềm mại nâng đầu Tần Mục lên, ngay sau đó cảm giác mát lạnh tuyền vào môi của hắn, sau đó ướt át rót vào yết hầu khát khô của hắn. Tần Mục liên tục uống mấy ngụm mới nghiêng đầu, chậm rãi mở to mắt.
Con mắt của hắn từ từ điều chỉnh tiêu cự, Tần Mục chỉ cảm thấy một gương mặt mờ mờ xuất hiện trước mặt của mình, sau đó thần kinh mới chậm rãi thanh tỉnh, hỏi:
- Đây là đâu? Ngủ một giấc thật thoải mái a!
Bên cạnh truyền ra tiếng khóc, Tần Mục hơi nghiêng đầu, Chu Tiểu Mai đang một tay lau nước mắt, trong tay còn lại còn nửa chén nước chưa uống cạn.
Tần Mục mỉm cười, chỉ cảm thấy khóe miệng hơi đông cứng. Hắn nhìn thấy Chu Tiểu Mai bộ dáng thương tâm, cũng không nói gì thêm, chỉ dùng sức giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho Chu Tiểu Mai.
Chu Tiểu Mai giận dữ giữ cánh tay Tần Mục nâng lên giữa không trung, giận dữ nói:
- Cũng không biết anh nghĩ như thế nào, thân thể như vậy còn không có bảo dưỡng, anh mới bao nhiêu mà làm việc tới mức thổ huyết?
Chu Tiểu Mai vừa nói như vậy tư duy của Tần Mục mới từ từ khôi phục lại, không khỏi sốt ruột hai tay dùng lực, muốn ngồi dậy. Chu Tiểu Mai vội vàng đè hắn xuống, chân nhỏ dậm lên đất và mắng:
- Ngươi người này là xảy ra chuyện gì, người ta thật xa theo An Huy bay tới chiếu cố ngươi, ngươi như thế nào chính mình cũng không biết đau chính mình?"
Lời này nhu tình tràn ngập đáy lòng Tần Mục, tâm tư của hắn đều đăt vào chính quyền huyện. Hắn thấy Chu Tiểu Mai ngăn cản mình ngồi dậy, hai hàng lông mày nhíu lại, sốt ruột hỏi:
- Tiểu Mai, anh phải đi, quần chúng đang vây quanh chính quyền huyện đấy.
Nói xong câu đó đột nhiên hắn tỉnh ngộ, Chu Tiểu Mai vì mình ngồi máy bay tới đây, nếu chuyện bạo động ở cửa ra vào huyện ủy xảy ra thì cũng đã sớm phát sinh. Hắn chán nản nằm lại, thở hổn hển.
Chu Tiểu Mai thấy biểu hiện của Tần Mục như thế thương yêu, cũng không có tâm tư nói giỡn với hắn, giải thích chuyện lúc Tần Mục té xỉu, quần chúng cảm thấy Tần Mục vì dân vất vả thành bệnh, bằng không trẻ tuổi như thế làm gì thổ huyết té xỉu cơ chứ, cho nên sau khi mang hắn tới bệnh viện thì quần chúng cũng tán đi. Mấy ngày qua không ít người lui tới, đều tặng hoa quả cho Tần Mục. Nói xong Chu Tiểu Mai chỉ qua một đống trái cây bên cạnh.
Tần Mục không có đặt tâm tư vào chuyện này, nghe nói quần chúng tự chủ tán đi, tâm tư thả xuống phân nửa. Nửa năm trước mới trải qua bão lớn, huyện Lan Trữ thật sự không chịu nổi giày vò. Tâm tình của hắn tốt lên, lúc này mới hỏi:
- Anh bị gì, tại sao bất tỉnh?
Chu Tiểu Mai cắn cắn bờ môi, thò tay vặn lỗ tai Tần Mục, tức giận nói:
- Chính anh không chú ý còn chiếu cố ai được chứ! Anh xem anh đi, đây là phổi của anh đấy!
Nói xong cũng lấy mấy tấm phim X quang đưa cho Tần Mục xem, chỉ vào một đám khói nhạt màu xanh ở phổi to như nắm tay trong tấm phim.
Động tác này trong trí nhớ Tần Mục là tràng cảnh hắn và Chu Tiểu Mai từ nhỏ đến lớn quen thuộc, tâm của hắn buông lỏng, đẩy tấm phim đi, duỗi hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Mai, động tình nói ra:
- Tiểu Mai...
Chu Tiểu Mai đang định nói chuyện, cửa phòng bệnh đẩy ra, Hà Tinh mang theo một giỏ trái cây tới. Nàng nhìn thấy Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục thân mật như thế thì giọng nói rất chua:
- Có phải tôi tới không phải lúc không?
Chu Tiểu Mai quay đầu cười nói tự nhiên, nàng cùng Tần Mục trong khoảng thời gian này quan hệ ấm lên không ít, chỉ còn chưa đột phá phòng tuyến cuối cùng mà thôi, đối mặt Hà Tinh nói lời chua thì cũng không quan tâm, ngược lại dựa sát vào người Tần Mục hơn vài phần, hương khí và thân thể mềm mại của Chu Tiểu Mai làm Tần Mục cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Đừng hồ đồ.
Khóe miệng Hà Tinh nhúc nhích, cảm xúc có chút thất lạc. Nàng hôm nay cố ý đổi áo liền váy màu thuần trắng, mang theo đai lưng bó hông màu hồng, toàn thân tỏa ra khí tức thanh xuân, bác sĩ nói Tần Mục rất có thể tỉnh lại trong hôm nay, nàng mang theo tâm tư nên ăn mặc cẩn thận, không nghĩ tới lại nhìn thấy Tần Mục cùng Chu Tiểu Mai thân mật như vậy, liền cầm giỏ hoa quả đặt qua một bên, mỉm cười nói:
- Chị Tiểu Mai, chị ở đây lâu như thế nên đi nghỉ đi, hôm nay em ở đây cho!