Thanh Quan

Chương 470: Chương 470: Chờ đợi đấu tranh toàn tuyến. (1)




Hiện tại xem ra Diệp Thạch Lỗi tuyệt đối không rộng lượng như vậy, mà do Diệp Thạch Bình luôn đứng sau lưng trấn áp hắn. Hiện giờ Tần Mục chẳng những nắm giữ nửa giang sơn của Thanh Thao, thậm chí động tác như vậy còn được bí thư thành ủy thầm đồng ý, trạng thái như vậy rõ ràng làm suy yếu uy tín cùng lực khống chế của Diệp Thạch Bình trong huyện ủy, nếu như hắn còn không nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng một chút, thật sự là phải rời khỏi huyện Thanh Thao.

Trái cây đã sắp chín, Diệp Thạch Bình sẽ không làm tráng sĩ chặt tay, vì vậy mới thả ra Diệp Thạch Lỗi đang đỏ mắt trong phòng đốc tra tỉnh.

Sự tình có chút khó làm! Ban đầu theo lời đề nghị của Tần Mục, Quách Thiếu Đình đi vào phòng đốc tra, tuy rằng trên danh nghĩa chỉ là cán bộ khoa cấp, nhưng chưởng quản không ít quyền sinh sát, một khi bị họ bắt được nhược điểm sẽ liên quan tới bên Ban kỷ luật thanh tra. Tần Mục cười khổ một tiếng, lúc trước đề nghị đem Quách Thiếu Đình nhét vào nơi đó, không nghĩ tới bản thân mình lại biến thành đá thử vàng của phòng đốc tra lần này.

Lưu Đại Hữu nhìn thấy sắc mặt Tần Mục có chút âm trầm, hiểu được hắn đã nghĩ thông chuyện gì đó, vỗ bàn nói:

- Tiểu Tần, có chuyện gì vậy, có cần tôi khai thông giúp cậu một tay hay không?

Tần Mục khoát tay nói:

- Lưu ca, hiện tại anh mới lên thường vụ, có rất nhiều quan hệ đều cần anh thông thuận. Bên tôi không có đại sự gì, nếu anh cần gì thì cứ việc nói với tôi.

Lưu Đại Hữu cười nói:

- Vậy thì khó làm, từ chỗ cậu lấy gói thuốc hút thì không làm người khác nói được gì, nhưng nếu đưa tay thì sẽ phạm sai lầm lớn.

Lưu Đại Hữu có ưu điểm như vậy, hút thuốc uống rượu một chút, nhưng nếu là thứ không nên cầm thì tuyệt đối không sờ vào, đây cũng nhờ có Trương Thúy luôn giáo dục hắn.

Tần Mục gật đầu nói:

- Tôi cũng sẽ không cần lo cho anh, dù sao Tiểu Xuyên cùng Chí Cương còn ở Đằng Long, những chuyện không tiện làm có họ cũng có thể giúp đỡ.

Lưu Đại Hữu gật gật đầu, bỏ qua chuyện này, bắt đầu nhắc tới việc nhà, kỳ thật trong lòng hai người đều hiểu được ban lãnh đạo Thanh Thao cùng Lan Trữ chỉ sợ sẽ gặp phải một trận gió mưa sắp đến.

Sau khi Lưu Đại Hữu rời khỏi Thanh Thao, Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy sự tình không dễ làm, liền liên hệ Lý Trung Nguyên, hỏi thăm gần đây huyện Lan Trữ có phải có đại hành động gì hay không.

Lý Trung Nguyên có chút mờ mịt, nhưng vẫn nói với Tần Mục ngoài chuyện khu khai phát phân chia ranh giới thuộc về huyện Lan Trữ, cục diện chính trị trong huyện vẫn rất hài hòa, ngẫu nhiên có chút ma sát nhỏ chỉ là chuyện lòng hiểu mà không nói thế thôi.

Tần Mục lo lắng, đem tin tức trong tỉnh sẽ phái tổ điều tra đến, nhắc nhở Lý Trung Nguyên ngàn vạn lần nên cẩn thận, đừng để nửa đường chọc ra lỗ thủng. Lý Trung Nguyên nghe xong vô cùng kinh hãi, lúc này mới tiết lộ với Tần Mục gần đây bên khu khai phát xây dựng có chút lười biếng, công nhân bên kia không biết từ đâu nhận được tin tức, nói trong huyện không có tiền chi trả, sẽ khất nợ tiền lương thậm chí là quỵt nợ. Chuyện này Lý Trung Nguyên đã phái người đi thăm dò, nếu bắt được người buông lời đồn bất lợi kia, nhất định sẽ xử lý hắn.

Tần Mục thoáng trầm ngâm, nhắc nhở Lý Trung Nguyên chuyện bên khu khai phát nên ổn định một chút, những nơi khác nhiều tai vạ như vậy, miễn cho người của phòng đốc tra đi xuống săm soi xảy ra chuyện.

Lý Trung Nguyên không tỏ thái độ, nhưng Tần Mục chỉ nhắc nhở một chút liền dừng, hiện tại cấp bậc hai người giống nhau, Tần Mục cũng không phải hiện quản, khi nói chuyện cũng lưu vài phần đường sống. Lý Trung Nguyên là người thông minh, có thể len lỏi trong khe hẹp giữa các đại phe phái tồn tại, nhất định có thể hiểu được nguyên nhân vì sao phòng đốc tra muốn tới lần này.

Lý Trung Nguyên cũng phản hồi cho Tần Mục một tin tức, bên Song Biên tập thị đã thay đổi người lãnh đạo, Doãn Chiếu Cơ đã không còn tiếp tục nhúng tay. Điều này làm Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối mặt với phu nhân của người lãnh đạo thứ ba Triều Tiên, áp lực thật lớn, theo lời nói của Quý Chí Cương, Doãn Chiếu Cơ thiếu tiền tiệm trà của Vân Băng lên tới mấy vạn.

Tần Mục trầm ngâm nói:

- Đây là chuyện tốt, nói rõ Song Biên tập thị đã ổn định lại, chuyện còn lại trong địa phương tự hiệp thương cho nhau. Nhưng muốn đem Song Biên tập thị biến thành Tam Biên, vậy phải xem năng lượng của Lý bí thư mà thôi.

Lý Trung Nguyên nở nụ cười, khiêm tốn nói:

- Vẫn do Tần chủ tịch đánh tốt trụ cột, chúng tôi chỉ thuận tay trích trái cây, có điểm làm người chê cười.

Tần Mục nghiêm mặt nói:

- Nói không thể nói như vậy, tuy đứng trên vai người khổng lồ, nhưng đã từng có nhiều người bị quả táo tạp trúng nhưng vì sao không ai nghĩ ra được lực vạn vật hấp dẫn đây? Lý bí thư, ông mới dốc nhiều sức đâu.

Hai người đồng thời cười vang, không ai nói ai, Lý Trung Nguyên thân thiết mời Tần Mục có rảnh thường qua Lan Trữ, bỏ qua thân phận không nói chuyện, dù sao Lan Trữ cũng xem như nửa quê hương của Tần Mục.

Nói chuyện xong với Lý Trung Nguyên, ý nghĩ Tần Mục rộng rãi hơn không ít, quan hệ của khu trưởng khu khai phát Hồ Nguyên Minh luôn bị hắn ghi nhớ trong lòng. Lần này phòng đốc tra hành động, chỉ bằng một mình Diệp Thạch Lỗi tuyệt đối không thể hoàn thành, ở trong tỉnh nhất định phải có nhân vật quan trọng phát biểu. Hiện tại cho dù không tìm được nguồn gốc, chỉ sợ phó sở trưởng sở công an tỉnh Hồ Khai Dũng, chuyên gia đàm phán tỉnh Hồ Thu Thực ở bên trong cũng thao tác không ít.

Bọn hắn không áp dụng biện pháp chèn ép, nói rõ trong tỉnh có người ra sức giúp đỡ Tần Mục, nhưng phòng đốc tra chuyên tra xét vấn đề tác phong của cán bộ không tuân theo quy định làm việc, đây là chuyện rất bình thường, Tần Mục lại không cách nào thao tác loại chuyện này, chỉ có thể dựa theo quy củ thừa nhận bọn hắn đi xuống điều tra.

Tần Mục châm điếu thuốc, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Hắn hoàn toàn hiểu được lần này là cuộc chiến thành rồng thành trùng, nếu qua được cửa ải này, Tần Mục ở trong huyện nước lên thì thuyền lên, thậm chí huyện Lan Trữ cũng đạt được thanh danh không nhỏ, làm cho nhóm người Lý Trung Nguyên hoàn toàn yên tâm. Nếu như xảy ra chuyện, vậy hết thảy thành công của Tần Mục như nước chảy về đông, chẳng những bị đánh quay về nguyên hình, thậm chí trong lý lịch cũng bị chỗ bẩn không nhỏ.

Nhưng hiện tại làm Tần Mục đau đầu chính là rốt cục khi nào thì phòng đốc tra đi xuống, đây là chuyện chưa biết được. Đều nói đạo lý một ngày bắt tặc đừng ngàn ngày phòng tặc, Tần Mục không muốn bởi vì sự kiện này khiến hai huyện thần hồn nát thần tính, chuyện nên làm vẫn phải tiếp tục làm xuống.

Nếu muốn làm chút chuyện thật sự là vô cùng khó khăn. Hắn phun ra ngụm khói, nhìn bóng người đi lại dưới lầu, lâm vào trầm tư.

Vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, vài ngày sau Cao Phái gọi điện cho hắn, ngữ khí phi thường hàm hồ, ý dặn Tần Mục nên tạm lánh mũi nhọn, có thể lấy thân phận điều tạm đi thành phố khác. Cao Phái đã mấy lần nhắc nhở vấn đề này, hắn phi thường xem trọng năng lực của Tần Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.