Trong vài lần tiếp xúc, Tô Kiến Bách giới thiệu cho Tần Mục nghe qua hình thức hình thành sản nghiệp Tư Lạc Ngõa, cũng đoán được sở dĩ công ty Tam Tinh muốn đầu tư vào xí nghiệp chính là vì nhắm vào thị trường khổng lồ của quốc nội. Bọn hắn không cần đầu nhập bao nhiêu kỹ thuật cao cấp, chỉ cần lấy tới dây chuyền sản xuất bình thường là có thể đạt được không ít nhân viên kỹ thuật thành thục.
Tần Mục phi thường đồng ý với phân tích của Tô Kiến Bách, yêu câu hắn chú ý hướng đi của Tư Lạc Ngõa. Tập đoàn Tam Tinh nếu đã đưa ra ý muốn đầu tư với cấp trên, khẳng định đã làm công tác nhiều lần, lần này bị thành ủy bác bỏ kế hoạch hùn vốn, tất nhiên sẽ sắp xếp điều chỉnh lại lần nữa, Tần Mục không thể không đề phòng một chút, bức bách bọn hắn đem kế hoạch đưa lên bàn đàm phán.
Cuối tháng, chi nhánh internet thứ hai cùng thứ ba đều mở ra, nằm tại huyện Lan Trữ cùng huyện Thanh Thao. Bí thư huyện ủy Diệp Thạch Bình không đến, chỉ có chủ tịch huyện Tần Mục cùng phó chủ tịch huyện Hà Quang Viễn tham gia nghi thức.
Lưu Đại Hữu cũng tới, rõ ràng lão bản là tình nhân của hắn nhưng lại lấy danh nghĩa đến chúc mừng Cận Tiểu Xuyên. Cho dù người khác không nói nhưng Tần Mục cũng cảm thấy khó chịu. Đợi sau khi tan tiệc, Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu đi tới một khách sạn đặt một phòng, lúc này Tần Mục tức giận nói:
- Lưu ca, không phải tôi nói anh, lẽ ra anh không nên tới đây.
Trên gương mặt hào sảng của Lưu Đại Hữu lộ ra tia khó chịu nổi, nói:
- Tiểu Tần, tôi biết có lỗi với Trương tỷ của cậu, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp mặt Từ Na. Rốt cục nàng đã theo tôi một thời gian, nhà internet này xem như tôi dùng mặt mũi giúp nàng đổi một sản nghiệp, coi như không có lỗi với nàng.
Sắc mặt Tần Mục hòa hoãn, biết bản thân mình cũng không có tư cách nói Lưu Đại Hữu, chỉ gật gật đầu nói:
- Lưu ca, việc này tôi cũng không nhắc lại nữa. Hôm nay đã tới chỗ của tôi, chúng ta uống một chút, bằng không vị đội phó hình trinh thành phố như anh đem huyện Thanh Thao ném sang một bên, bên phương diện trị an sẽ làm tôi lo lắng.
Tần Mục dùng những lời này ý nói giữa mình cùng Viên Xuân Bách không hợp, nếu Lưu Đại Hữu đã hòa giải với Trương Thúy, như vậy rất nhanh nên hiểu được phương hướng cấp dưới của mình.
Lưu Đại Hữu lắc đầu nói:
- Tiểu Tần, chỉ bằng những lời này của cậu đã phải phạt cậu ba chén rượu. Ca ca đã thăng chức rồi.
Tần Mục sửng sốt, nhất thời hiểu được đây là một thủ đoạn của Vạn Hữu Niên, Lưu Đại Hữu thăng chức, như vậy Trương Thúy sẽ bị điều động, xem như mình bảo đảm với Vạn Hữu Niên cũng phải bắt đầu bắt tay vào làm. Hắn khẽ cười, cảm giác sự tình ngày càng có ý tứ, liền nói với Lưu Đại Hữu:
- Chúc mừng chúc mừng, không biết lại muốn tiền lì xì thế nào đây?
Lưu Đại Hữu chép chép miệng, không khách khí nói:
- Còn Gấu Trúc thì lấy ra đi, mấy hộp thuốc lá khác lấy ra thật dọa người.
Tần Mục cười lắc đầu, nói:
- Lưu ca, hiện tại anh đã không còn dọa người, phó cục trưởng cục công an thành phố đi ra, ai không cho anh ba phần thể diện đây.
Lưu Đại Hữu cười ha hả, nói:
- Trương Thúy vẫn luôn nói cậu thật tinh mắt, tôi xem cậu dù sao vẫn còn trẻ tuổi, danh hào phó cục trưởng cần thêm hai chữ thường vụ!
Tần Mục sửng sốt, cau mày nói:
- Phó cục trưởng thường vụ, có điểm không đúng. Luận lý lịch, luận người được chọn, anh cũng không thể nhảy lên cao như thế. Bên trong đây có vấn đề.
Lưu Đại Hữu gật đầu nói:
- Trương Thúy cũng nói như vậy, dặn tôi nên cẩn thận một chút.
Đối với trí tuệ chính trị của Trương Thúy, Tần Mục phi thường bội phục, người phụ nữ như vậy ở lại trong cục công thương phi thường lãng phí, ít nhất phải ngồi chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ mới có thể hữu dụng. Ra vẻ hiện tại bình tĩnh chỉ vì bùng nổ sau này, Vạn Hữu Niên nhất định đang lo lắng sự tình gì.
Nhưng Tần Mục cũng biết chắc chắn mục tiêu của Vạn Hữu Niên không phải là mình. Hiện tại hắn đã là người đứng đầu thành phố Đằng Long, thăng chức cho Lưu Đại Hữu rất có thể là vì tranh thủ hảo cảm của mình, do đó ở trên cao tầng đạt được ấn tượng tốt. Điều này làm Tần Mục có chút nghi hoặc, từ sau khi Cao Phái rời khỏi tỉnh Bắc Liêu, chính mình cũng không nhận được tin tức ai muốn thân cận với mình, chẳng lẽ vẫn còn người có tiếng nói mạnh mẽ của Tần hệ còn ở trong tỉnh Bắc Liêu?
Tần Mục nâng chén trà uống một hớp, đột nhiên nghĩ tới căn bản của lão gia tử ở trong tỉnh Bắc Liêu, đương nhiên ông không thể chỉ vì Cao Phái chuyển đi mà buông tha vùng tỉnh mình đã kinh doanh nhiều năm, tất nhiên vẫn còn cán bộ lập trường ẩn tính vẫn lưu lại trong tỉnh này.
Chuyện này Tần Mục không thể đề cập tới, hắn cần làm là đi cho tốt con đường hiện tại. Nghĩ thông suốt, Tần Mục không tiếp tục rối rắm, nói:
- Bất kể như thế nào thăng chức luôn là chuyện tốt, tối nay xem như tiệc chúc mừng cho anh, nếu anh muốn bỏ tiền tôi cũng không ngăn cản.
Hai người là bạn bè cũ từ huyện Tây Bình cùng đi ra, mấy lần Lưu Đại Hữu thăng chức đều có bóng dáng Tần Mục bên trong, điểm này không ai phủ nhận được. Lưu Đại Hữu thoáng trầm ngâm, nhỏ giọng nói:
- Tôi nhận được một tin tức, hình như trong tỉnh phái người xuống thị sát, chuẩn bị đem huyện Thanh Thao của cậu xuống tay.
Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, gật đầu nói:
- Nếu tra vẫn có thể tra ra được sự tình.
Ánh mắt Lưu Đại Hữu mơ hồ, tiếp tục nói:
- Chẳng những muốn tra huyện Thanh Thao, ngay cả huyện Lan Trữ cũng không buông tha. Nghe người ta nói Lý Trung Nguyên đắc tội người trong tỉnh.
Tần Mục chậm rãi lắc đầu, nếu nói chỉ đơn thuần tra xét huyện Thanh Thao hoặc là Lan Trữ, cách nói của Lưu Đại Hữu mới có khả năng. Nhưng hiện tại thành phố Đằng Long đang phát triển không ngừng, nhất là hai huyện Thanh Thao cùng Lan Trữ cường thế quật khởi, lúc này tuyệt đối không nên có thay đổi quá lớn, phải cần ổn định, cho dù có chuyện gì không vừa ý người thì cũng phải đợi thêm thời gian mới có thể động tới.
Người trong tỉnh đến lần này chỉ sợ là lực đạo mười phần, cho dù không liên hệ gì với Vạn Hữu Niên, nhưng hắn hẳn cũng nhận được manh mối.
Tần Mục lại liên tưởng đến biểu hiện của Diệp Thạch Bình thời gian gần đây, phóng ra quyền lợi không khỏi có chút quá nhanh. Cho dù thật sự có lòng muốn đi, cũng nên đem người của mình nhận quyền mà không nên đặt vào đội ngũ đối thủ, loại tình hình tổn người mà mình bất lợi tuyệt đối không thể xảy ra trong quan trường. Lời của Lưu Đại Hữu nhất thời làm Tần Mục có cảm giác băng sương, Diệp Thạch Bình đâu phải muốn ủy quyền, rõ ràng là muốn tránh né trách nhiệm, nói rõ hắn nhất định đã khai thông với trong tỉnh.
Diệp Thạch Lỗi! Trong đầu Tần Mục nhanh chóng hiện lên tên này, trải qua chuyện của Vân Băng trong khách sạn Tranh Vanh, Tần Mục vẫn cảm thấy Diệp Thạch Lỗi sẽ lợi dụng phòng đốc tra tỉnh gây khó dễ với hắn, nhưng đợi mãi hơn nửa năm vẫn không thấy động tĩnh, vì vậy buông lỏng chút cảnh giác.