Thanh Quan

Chương 471: Chương 471: Chờ đợi đấu tranh toàn tuyến. (2)




Tần Mục nghe được lời của Cao Phái, đột nhiên hiểu được lần này chỉ sợ trong tỉnh có người muốn bài cổ tay. Đại hội sắp tới sẽ mời dự họp vào tháng tư năm tới, lúc này đã tới thời điểm cần hành động. Nếu như Tần Mục bị nắm đuôi sam, như vậy ảnh hưởng trong địa phương rất nhỏ, nhưng thượng tầng sẽ phát sinh thay đổi. Nghe Cao Phái lo lắng nói gần nói xa, nhân vật thay thế Cao Phái đứng đầu lĩnh trong tỉnh Bắc Liêu chỉ sợ tình huống không tốt, nếu không Cao Phái cũng sẽ không mạo hiểm bị người chỉ trích gọi điện cho Tần Mục thoát ly khốn cảnh.

Nhưng Tần Mục không muốn phải xám xịt bỏ chạy, trên quan trường nếu làm lính đào ngũ, sau này khi cao tầng lo lắng tới việc tuyển chọn nhân vật sẽ trực tiếp đem người đào ngũ gạt qua. Tính tình của Cao Phái thủ thành có thừa nhưng khai phát không đủ, mà một ít sách lược trong thành thị đặc khu đều là nghe lời an bài của Tần lão gia tử hoặc là do Tần Mục bày mưu tính kế, nếu không tuyệt đối sẽ không lấy được thành tích lớn như vậy.

Cao Phái nói chuyện một lúc, Tần Mục cười hỏi thăm hiện trạng của cô ba Tần Trí. Cao Phái thở dài, Tần Mục không làm theo ý tứ của hắn, xem như là lời cự tuyệt mềm mại, vì vậy không tiếp tục miễn cưỡng Tần Mục, nói thêm vài câu mới hàm hồ nhắc nhở, nếu có việc nào không thể xử lý, có thể liên hệ một chút phó bí thư Niếp Vinh Bình của Ban kỷ luật thanh tra thành phố.

Tin tức này phi thường trọng yếu, rốt cục Cao Phái đã tiết lộ một bố cục của Tần hệ trong tỉnh Bắc Liêu. Đem phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố đẩy đi ra, rất có hương vị muốn đối chọi gay gắt cùng đối phương. Nếu Tần Mục thật sự bị tra xét xảy ra vấn đề gì, như vậy Ban kỷ luật thanh tra thành phố có thể đột kích ngược lại, tra xét gốc rễ của Diệp Thạch Bình, rất có thể sẽ ép buộc phòng đốc tra tỉnh không thể tiếp tục bật nhảy ra chuyện gì.

Tần Mục cảm tạ Cao Phái, nhưng trong lòng không dự tính sẽ vận dụng lá bài tẩy kia. Tần Mục ngoại trừ có chút tật xấu trong vấn đề tác phong tình ái, những chuyện khác hắn vô cùng cẩn thận, nếu như đối phương muốn hạ thủ từ điểm này của hắn, Tần Mục cũng không lui nhường, trực tiếp trở mặt chơi trò lưỡng bại câu thương.

Nhưng Tần Mục cũng không tin Diệp Thạch Bình lại nông cạn tới nông nỗi đó, hiện tại Thanh Thao đang nằm trong thời khắc mấu chốt nhất, cho dù hắn có chút bị mất quyền lực, nhưng đây chỉ là đối lập bình thường giữa bí thư cùng chủ tịch, cũng phù hợp đạo trung dung cân bằng của chính phủ, nếu thật sự muốn chỉnh chết Tần Mục, chỉ sợ chính Vạn Hữu Niên cũng không đáp ứng.

Đây là đấu tranh theo xu hướng hào phóng cùng thỏa hiệp, Tần Mục cúp điện thoại, trong lòng đã có tính toán, sau đó gọi điện cho Cận Tiểu Xuyên, hỏi thăm số điện thoại của Vân Băng ở phía nam.

Cận Tiểu Xuyên làm ra vẻ gian xảo lén lút đọc ra một dãy số, vừa ho khan lại tằng hắng, khiến Tần Mục tức giận mắng:

- Tiểu Xuyên, người lớn như vậy rồi còn tặc đầu tặc não, nếu cho cậu thêm cơ hội kiếm tiền còn không bị cậu làm nát bét?

Cận Tiểu Xuyên vừa nghe Tần Mục có vẻ tức giận, cười nói:

- Tần ca, thời tiết không tốt, đau đầu nhức óc là chuyện bình thường, anh cũng không thể chuyên chế tới mức không cho phép người bị bệnh đi.

Tần Mục thấy hắn mồm mép láu lỉnh, liền tiêu cơn tức, nói:

- Không có việc gì thì theo Quý ca của cậu học tập nhiều một ít, năm đó hắn còn không bằng cậu đâu, cậu hãy xem hiện tại đi.

Hiện tại Quý Chí Cương hỗn thật phong sinh thủy khởi, cả hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ, có tin tức nói Bắc Liêu lẫn Tây Túc muốn tặng cho hắn danh hiệu “Xí nghiệp gia mô phạm tỉnh cấp”, cả lãnh đạo hai tỉnh đều muốn thúc đẩy chuyện này. Đương nhiên đây chỉ là tin tức vu vơ, nhưng không thể phủ nhận Quý Chí Cương đúng là có danh tiếng trong cả hai tỉnh.

Cận Tiểu Xuyên không phục nói:

- Anh ấy đi là thị trường quốc nội, tôi chú ý chính là thị trường quốc tế, chúng tôi căn bản không giống nhau.

Nói tới đây, Cận Tiểu Xuyên đem vài số điện thoại khác của Vân Băng nói ra, lại thần bí ôm di động nói:

- Tần ca, anh có biết hôm nay tôi ở Đằng Long chứng kiến ai không?

Tần Mục giật mình, cho dù Cận Tiểu Xuyên không biết nặng nhẹ, nhưng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mình vậy khẳng định có chuyện quan trọng, liền ngưng thần hỏi:

- Chứng kiến ai vậy?

- Tôi nhìn thấy Diệp Thạch Bình cùng Trương Lệ Na, bọn hắn đã tới một khu nhà lầu u tĩnh, qua hơn ba giờ mới đi ra.

Cận Tiểu Xuyên cười hắc hắc, tràn đầy ý xấu.

Trong lòng Tần Mục vừa động, đường tuyến đã tìm hồi lâu rốt cục đã được kết nối. Nguyên lai người trong thành phố ủng hộ Diệp Thạch Bình chính là phó bí thư thành ủy Phòng Trung Hoa hàng không từ thủ đô. Nói như vậy phòng đốc tra chính là mồi lửa mà quan trường Bắc Liêu, từ tỉnh ủy xuống đến huyện ủy bao trùm khắp tỉnh, ý nghĩa tuyệt đối không phải lấy một mình Tần Mục khai đao, mà là ý nghĩa tẩy bài trong phạm vi chỉnh thể toàn tỉnh.

Cao Phái điều động mang đến ảnh hưởng cuối cùng đã tới thời khắc bùng nổ toàn diện. Diệp Thạch Bình cùng Trương Lệ Na có quan hệ riêng tư hay không thì khoan hãy nói, chỉ bằng vào Trương Lệ Na ở trong Lan Trữ đã lộ ra ý đồ giới thiệu dẫn tuyến thay cho phó bí thư Phòng Trung Hoa cũng có thể thấy được bối cảnh của Phòng Trung Hoa không đơn giản, nhưng hậu trường còn chưa đạt tới độ cao như Diệp gia cùng Tần gia, nếu không cũng không đến nỗi mới đi vào Đằng Long đã bắt đầu làm cho thân ảnh của mình tiến vào tầm mắt của hai nhà.

- Tiểu Xuyên, chuyện này cậu biết là được, đừng ồn ào khắp nơi. Vị huynh đệ thăm dò tin tức kia, thưởng cho hắn, đừng để hắn nói với người khác.

Tần Mục rít hơi thuốc thản nhiên dặn dò.

- Hắc hắc, Tần ca, việc này không cần anh dặn, tôi đã sớm phái tiểu tử kia ra nước ngoài đi khảo sát thị trường, không có lệnh của tôi hắn còn ở bên kia ăn chơi đó thôi.

Cận Tiểu Xuyên đắc ý bắt đầu tranh công.

- Được rồi, tôi nhớ được chuyện này. Không có việc gì gọi điện thường cho Cận bí thư, đừng cả ngày lo chơi với đám bạn xấu.

Tần Mục gật nhẹ đầu, Cận Tiểu Xuyên đã bắt đầu thành thục, đây là một chuyện tốt.

Trong tay ít nhất đã có nhược điểm của Diệp Thạch Bình, Tần Mục cũng không còn lo lắng hai anh em Diệp gia lấy vấn đề tác phong của mình làm văn vẻ. Hiện tại chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi, chờ gặp chiêu triết chiêu, chờ bất biến ứng vạn biến.

Nhưng đúng lúc này lại có một cuộc điện thoại cắt đứt trầm tư của hắn.

Tần Mục cầm lên nhìn xem, là số điện thoại lạ đêm hắn ở biệt thự. Đối với tính cứng cỏi của người này hắn bắt đầu thấy bội phục, liền mở điện thoại trầm giọng hỏi:

- Xin chào, tôi là Tần Mục.

- Tần chủ tịch, thăng quan rồi thì không còn nhận bạn cũ nữa phải không, tôi đến tiệm trà của Vân lão bản chờ anh thật lâu đâu.

Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Doãn Chiếu Cơ, làm trước mắt Tần Mục không khỏi hiện lên thân ảnh uyển chuyển, ánh mắt như đao của nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.