Ai cũng biết lãnh đạo nam tuần thích nhất chính là thuốc lá này, vì thế thuốc lá này chuyên môn sản xuất cung cấp cho Trung Nam Hải sử dụng. Ngón tay của hắn run rẩy tiếp nhận zippo tinh mỹ được Tần Mục đưa qua, châm thuốc mà điếu thuốc run run.
Mạnh Phàm Thu khẩn trương làm cho Tần Mục hiểu được phòng tuyến tâm lý của hắn nhanh chóng sụp đổ, nhẹ giọng nói:
- Mạnh thúc, khí tiết tuổi già muốn bảo vệ luôn có biện pháp.
Động tác của Mạnh Phàm Thu nhất thời ngừng dừng một cái, cũng gật đầu, cuối cùng cũng hút thuốc gấu trúc. Hắn sâu hít sâu một hơi, đắm chìm trong khói thuốc mê say. Có lẽ do tác dụng tâm lý, hắn cảm giác hít khói thuốc đặc cấp này thì lồng ngực cũng thoải mái, mạch suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng chút ít, thâm chí còn suy nghĩ rõ ràng hơn trước.
Nói chuyện sau đó rất thuận lợi, đến sáu giờ đồng hồ thì Tần Mục từ trong miệng Mạnh Phàm Thu nghe được không ít chuyện, nhưng liên lụy tới nhiều nhân vật đầy đủ chấn động quan trường thành phố Đằng Long. Trong quá trình cải cách thì tất cả phải ổn định, không có khả năng vạch toàn bộ cái nắp này ra, sẽ ảnh hưởng đến an ổn. Tuy nói bọn họ phạm sai lầm, nhưng cũng là do mê mang trong lúc kinh tế phát triển, nếu Tần Mục không có trụ cột kiếp trước thì chắc chắn bị lún sâu vào rồi.
Cái nắp cần phải che. Quan viên ở kinh thành phái xuống cũng có con đường khảo hạch, lần này trung khoa viện phái người xuống chủ yếu tra chuyện hi thổ. Nghĩ tới đây Tần Mục điều chỉnh mạch suy nghĩ.
Mùa đông ở phương bắc có đặc điểm trời tối rất nhanh, Tần Mục và Cừu Tiểu Bằng rời đi, hắn phải nhanh chóng bố trí nhiệm vụ. Mạnh mẫu nhìn thấy Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng vội vã rời đi thì kỳ quái nói ra:
- Quái, tại sao Tiểu Bằng hôm nay không dùng cơm?
Mạnh Phàm Thu thở dài, sau đó lại có chút đắc ý, hắn đời này làm ra quá nhiều chuyện kém cỏi, nhưng lựa chọn Cừu Tiểu Bằng chính là chuyện hắn đắc ý nhất. Xem bộ dáng của Tần Mục thì thì trong quãng đời còn lại của hắn sẽ được Tần Mục che chở.
Mạnh Quan Linh vừa vặn từ trong nhà đi ra, hỏi Mạnh Phàm Thu buổi tối ăn cái gì. Mạnh Phàm Thu nhìn qua con gái lớn hai mươi sáu tuổi, thanh xuân tịnh lệ mà dáng người không tệ, con mắt chuyển vài vòng, sau đó nói cho Mạnh mẫu cùng Mạnh Quan Linh nghe tâm tình của mình. Tần Mục năm sau phải đi trường đảng, nếu như con gái của mình có thể bưng trà rót nước cho bí thư trẻ tuổi này, chỉ sợ thời gian sau đó sẽ trôi qua càng tốt.
Không đề cập tới chuyện Mạnh Phàm Thu phân phó con gái lớn như thế nào, Tần Mục rời khỏi Mạnh gia thì nhanh chóng đi tới nhà của Lưu Đại Hữu. Hắn quy lại huyện Lan Trữ chỉ sợ người có ý chí nhanh chóng biết rõ, không nắm chặt động tác đánh chớp nhoáng thì chỉ sợ cái nắp này càng khó mở. Mặc dù hắn biết cái nắp này không thể mở toàn bộ, nhưng cái nắp có vật gì thì hắn phải hiểu rõ, nếu không trong nội tâm sẽ như con chuột nhỏ không được gãi, không ngừng chạy loạn.
Lưu Đại Hữu không được cung cấp nhà trong đại viện chính quyền, ngược lại ở ở trong khu vực ngoại ô. Tần Mục không có thông tri hắn, trực tiếp gõ cửa, Lưu Đại Hữu mặt đen đi ra mở cửa, kinh hỉ mời Tần Mục đi vào. Trong căn phòng rất ấm áp, Tần Mục gật gật đầu và muốn nói chuyện, một nữ hài vén màn phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng thì vừa cười vừa nói:
- Ai nha, thì ra là hai người, đã lâu không gặp.
Người này Tần Mục nhận ra, chính là từ nàng mà Tần Mục mới biết được chuyện ẩn của Trọng Công. Cừu Tiểu Bằng cũng không xa lạ gì nữ nhân nỳ, chính là bạn thna của Mạnh Á Linh, Triệu Manh, chính là người bị phiên dịch của Hoàng Loan Yêu châm chọc ngày trước.
Thấy trong mắt Tần Mục có một tia nghi hoặc, Lưu Đại Hữu lại có chút ngượng ngùng, sờ cái đầu cười mỉa nói:
- Năm nay lễ mừng năm mới không thể quay về, Trương Thúy đang bận rộn, cũng không được được, cho nên...
Tần Mục khoát khoát tay, ngăn cản Lưu Đại Hữu nói tiếp. Chút đức hạnh này nam nhân như Tần Mục tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, huống chi mông hắn cũng không sạch sẽ, đương nhiên không có khả năng chỉ trích người khác. Huống chi bằng địa vị và năng lực của Lưu Đại Hữu thì thời điểm này mới có xem như rất khắc chế rồi..
Trong phòng không quá lớn, Tần Mục ngồi trên ghế sa *** đơn sơ, bảo Cừu Tiểu Bằng mang cặp da của mình tới. Không cần Lưu Đại Hữu nháy mắt, Triệu Manh cũng biết mình nên làm gì, tươi cười nhìn qua Tần Mục sau đó rót nước trà, làm xong mới đi vào bên trong.
Lưu Đại Hữu nhìn thấy bóng lưng Triệu Manh biến mất, mới xoa xoa tay không có ý tứ nói ra:
- Tần bí thư, tôi...
Tần Mục trừng mắt, chỉ vào Lưu Đại Hữu nói ra:
- Lão Lưu ah, đừng lời nói tôi không nói, anh cũng biết chuyện này sẽ khiến chị dâu tức giận đấy.
Hắn cùng Lưu Đại Hữu không che giấu, có lời gì cứ việc nói thẳng, hắn đã xem là dòng chính của mình. Tâm nhãn của Lưu Đại Hữu chính là xem ai thuận mắt thì cả đời thuận mắt, từ khi nghe Trương Thúy nói phải trèo lên Tần Mục, trùng hợp cùng không trùng hợp đã thành cục trưởng cục công an huyện và được thành phố xem trọng, đây là chuyện cả đời hắn chưa nghĩ qua. Huống hồ năm nay Lưu Đại Hữu chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nếu như Tần Mục xuôi gió xuôi nước, không chuẩn hắn còn có thể trèo lên cao hơn, tự nhiên cũng nghe theo Tần Mục.
Cừu Tiểu Bằng mang theo túi da của Tần Mục đi tới, sau khi Tần Mục kéo khóa và từ bên trong lấy ra một gói thuốc gấu trúc đưa cho Lưu Đại Hữu nói ra:
- Biết rõ anh là kẻ nghiện thuốc, cho anh chút thuốc hiếm có. Nhưng mà anh phải hút cẩn thận, thứ này không dễ có được, tôi không tìm được bao nhiêu đâu.
Lưu Đại Hữu vừa nhìn thấy hình dạng của gói thuốc thì nhanh chóng cầm lấy, ánh mắt biến hóa, lập tức như nhặt được chí bảo ôm gói thuốc vào trong ngực, cười nói:
- Vẫn là Tần bí thư nhớ tới tôi, ngày mai tôi sẽ làm bàn thờ phật, chuyên môn thờ gói thuốc này.
Tần Mục cười lên, ngón tay chỉ vào Lưu Đại Hữu cười khổ, nói ra:
- Anh thật là, đảng viên chúng ta không thịnh hành mê tín dị đoan này.
Ba người cùng cười rộ lên. Cừu Tiểu Bằng xin chỉ thị Tần Mục, hắn muốn đi giúp chị chuẩn bị đồ tết, cũng nhường không gian cho đám người Tần Mục.
Đợi Cừu Tiểu Bằng đi rồi, Tần Mục chỉnh sắc mặt, nhỏ giọng nói ra:
- Lưu ca, anh có thể chú ý một chút, cho Triệu Manh chút tiền thì không có gì, nhưng mà có một số việc anh phải suy nghĩ tốt.
Lưu Đại Hữu cũng thu hồi bộ dáng tươi cười, nghiêm túc nói ra:
- Tiểu nữ oa này tôi chỉ tốn chút tiền, nhưng mà chuyện của tôi cô ta không biết. Lại nói tôi chỉ cầm thuốc uống rượu, tiền bạc không đồng cũng không nhận.
Tần Mục yên lòng, bắt đầu bàn với Lưu Đại Hữu chuyện đả kích lôi đình. Tần Mục chỉ cần động là động đát, hắn tự nhiên phải hết sức nghiêm túc, Tần Mục dặn dò những chuyện cần chú ý rành mạch, không dám có chút buông lỏng nào.
Ba mươi tháng chạp, gió tuyết cuốn qua huyện Lan Trữ cũng dừng lại, tầng mây trên bầu trời mỏng manh hơn rất nhiều, ẩn ẩn có kim sắc quang mang hiện ra.