Nhưng mà thời tiết ôn hòa này không tồn tại trong cơ quan chính quyền, trong phòng hợp nhỏ chỉ toàn khói thuốc, dùng bí thư huyện ủy Chu Văn Bân cầm đầu và thường ủy tập hợp đông đủ, cũng kể cả Tần Mục vừa mới về nước. Sắc mặt mọi người nặng nề nhìn qua chén trà, lúc này ngay cả tiếng ho khan cũng không có, phòng họp bao phủ trong không khí trầm lắng.
Chu Văn Bân nhìn qua bốn phía, cuối cùng nhất mang ánh mắt nhìn qua người Tần Mục. Chỉ thấy gương mặt Tần Mục vẫn trầm tĩnh như nước, khẽ cúi đầu xuống ghi cái gì đó trong bút kí. Trong nội tâm Chu Văn Bân âm thầm cảnh giác, Tần Mục đi một chuyến tới nước Mỹ đã kéo hữu hảo của một thành phố Mỹ về thành phố Đằng Long, chiến tích này không thể gạt bỏ được, nhưng mà lá gan của Tần Mục đúng là quá lớn rồi, cũng dám không thông qua thường ủy huyện ủy, một mình ra lệnh cho cục trưởng cục công an chuyển cảnh lực của huyện Lan Trữ đi không còn, những ngày qua vẫn vây quanh công ty Trọng Công, còn mang tội danh "Phạm tội kinh tế" bắt phó xã trưởng Phiến Chỉ Cửu Nguyễn tạm giam, còn dùng bản án "Lừa đảo kinh tế" gán lên Trọng Công.
Không tổ chức không kỷ luật lại ngang ngược càn rỡ, quả thực là coi trời bằng vung. Chu Văn Bân chậm rãi nâng chén trà lên, nhẹ khẽ nhấp một cái. Hắn triệu tập hội nghị lần này nhưng đưa ra đề tài thảo luận quyết không phải là hắn, bí thư huyện ủy không phải là thằng ngu, vạn nhất chuyện này sau lưng cất dấu không ít thứ gì đó thì cái lỗi này to lắm. Nếu như cấp trên cầm việc này khai đao, cấp trên nói một câu thì hắn nhanh chóng xong đời
Trong lòng của hắn nghĩ như thế, mọi người ở đây không ai là kẻ ngốc cả. Lưu Đại Hữu là cục trưởng vừa mới tiếp nhiệm không bao lâu mà dám cả gan không kiêng nể cái gì, sau lưng cất dấu chuyện gì ai cũng đoán ra được. Thời điểm này dám đứng ra thì mạo hiểm quá lớn, ai cũng không muốn trở thành chim đầu đàn cho người khác bắn.
Tần Mục chậm rãi khép bút ký lại, hắn xoay bút máy trong tay một vòng. Với tư cách một phó bí thư huyện ủy, động tác này có chút lỗ mãng, nhưng ở trong tràng diện này mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, Tần Mục đang định nói ra suy nghĩ của mình.
Tần Mục đặt bút máy và bút ký qua bên cạnh, hắn đặt rất cẩn thận, hai tay khép lại với nhau đặt lên trên bút ký, không nhanh không chậm nói:
- Lúc này tôi xuất ngoại và kiến thức được rất nhiều. Đi qua Los Angeles, cũng đi qua Seattle và phát hiện ra một vấn đề rất lớn.
Ai cũng không nghĩ tới Tần Mục nói trực tiếp như thế, hắn giảng thuật kinh nghiệm ở nước Mỹ. Ai cũng hiểu rõ Lưu Đại Hữu là dòng chính của Tần Mục, nếu không có Tần Mục bày mưu đặt kế thì hắn chắc chắn không bao giờ dám động dụng công an trong tay của mình. Chu Văn Bân tổ chức hội nghị lần này chính là tỏ thí độ với Tần Mục, nhưng mà Tần Mục hết lần này tới lần khác tránh nặng tìm nhẹ, bắt đầu nói về hình thức phát triển kinh tế của Mỹ, còn nói tới chuyện Trung Quốc khiếm khuyết một ít kỹ thuật, thậm chí còn nói phương hướng kinh tế của nước Mỹ áp dụng vào huyện Lan Trữ trong tương lai. Hắn giảng đạo lý có lý có cứ, cũng hấp dẫn lực chú ý của Chu Văn Bân cùng Trần Đông Thăng. Tuy bọn họ nghẹn một bụng không phát, nhưng Tần Mục nói ra những bài học sâu đậm trong đó, nêu số liệu và chứng cứ rõ ràng thì mọi người đều nghe hiểu, hai người đang âm thầm lưu tâm, bởi vì không biết có chuyện gì mình có thể áp dụng hay không.
Tần Mục thao thao bất tuyệt cũng trôi qua một giờ, hắn không cần bản thảo bởi vì mạch suy nghĩ nằm sẵn trong đầu của hắn, miệng nói và kiến thức của hắn còn vượt qua mọi người rất nhiều, tự nhiên miệng lưỡi lưu loát diệu ngữ hàng loạt. Thời điểm mọi người quên đi chủ đề hội nghị lần này, Tần Mục mới xoay chuyển lời lẽ, hơi có chút tức giận nói ra:
- Ở chỗ này tôi phải phê bình đồng chí Lưu Đại Hữu một chút, tuy hôm nay tôi không có trình diện. Hiện tại huyện Lan Trữ đang phát triển coi rất tốt, ở nước Mỹ cũng có chút danh tiếng, nhưng mà cho dù truy bắt đào phạm cũng không nên vây quanh công ty đầu tư nước ngoài của người ta, đây là chuyện không đúng.
Chu Văn Bân vốn nghe được mùi ngon, thời điểm Tần Mục nói câu sau cùng thì liếc mắt nhìn qua Tần Mục, nhìn thấy gương mặt phó bí thư huyện ủy này mang theo tức giận, giống như hành động của Lưu Đại Hữu không có quan hệ nào với hắn vậy. Lòng người khó dò, ai cũng không biết Tần Mục đang suy nghĩ cái gì trong lòng, nhưng mà từ mặt ngoài thì Tần Mục cho Chu Văn Bân đủ mặt mũi, kiên định đứng ở bên hắn.
Phải cẩn thận ah! Chu Văn Bân đang khuyên bảo mình. Tần Mục đang kéo mình đứng ngoài, nhưng mà chuyện này rốt cuộc biểu thị cái gì thì không ai nhìn thấu. Bắt đào phạm? Quỷ đào phạm! Nếu quả thật có đào phạm thì tại sao Lưu Đại Hữu không báo cáo với huyện ỷ? Sắc mặt Chu Văn Bân càng thêm thâm trầm, nâng chung trà lên nhưng không uống, mà là thừa dịp bờ môi chạm vào chén nước thì tinh tế nhấm nuốt những lời của Tần Mục.
Bỗng nhiên Tần Mục nói câu "Vây quanh công ty đầu tư nước ngoài" thì một tia chớp hiện ra trong đầu Tần Mục, kích thích thần kinh của hắn. Cho dù đuổi bắt đào phạm thì Lưu Đại Hữu phải bố phòng nhiều tầng, cũng không phải huy động toàn bộ công an như hiện tại. Trong lòng Chu Văn Bân run lên, nhớ tới đoạn thời gian trước một số sản nghiệp đên thì lập tức hiểu rõ xảy ra chuyện gì, ngày hôm đó chỉ sợ có chuyện gì truyền vào tai cấp trên, thành phố trực tiếp hạ lệnh cho Lưu Đại Hữu cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Chu Văn Bân nhẹ nhàng uống chút trà, đang muốn buông ly và phát biểu cái nhìn của mình, con mắt của hắn lại nhìn thấy tươi cười trên khóe miệng Tần Mục, đột nhiên cảnh giác mạch suy nghĩ này không đúng, hắn dừng động tác buông chén trà xuống, lại đặt chén trà bên miêng.
Nụ cười này không đơn giản, Tần Mục người này càng thêm không đơn giản. Thần sắc Chu Văn Bân bất động giống như đang nghĩ tới cái gì đó, đặt chén trà xuống và ngữ khí bằng phẳng nói:
- Mọi người nên thảo luận trước đi, nói thái độ của mình. Tôi đi gọi điện thoại.
Lẽ ra hắn không cần phải giải thích với những người này, nhưng trong lòng của hắn có chút quỷ, tự nhiên phải chú ý thái độ của bản thân.
Đợi đến lúc Chu Văn Bân đi rồi thì Trần Đông Thăng trở thành người có chức vị cao nhất trong phòng. Hôm nay Chu Văn Bân lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đối với Trần Đông Thăng mà nói đây là cơ hội, nhưng hắn biết rõ vị trí chủ tịch huyện của mình chưa chắc chắn, Tần Mục là người trẻ tuổi sắc bén, hắn đầu tiên phải ổn định, liền ho khan một tiếng nói ra:
- Chu bí thư bảo mọi người nói, mọi người cũng nên nói đi. Chuyện này quan hệ tới thái độ của nhà đầu tư với huyện Lan Trữ chúng ta, cũng quan hệ tới kinh tế năm năm của huyện Lan Trữ chúng ta, mọi người cũng nên đưa ra phương án.
Chủ tịch huyện ném quả bóng qua cho mọi người, không có tiếp quả bóng này cũng khiến những người khác càng thêm cẩn thận.