Lôi Bình Xuyên nhìn Tần Mục và phát hiện ngón tay của Tần Mục đang gõ lên mặt bàn, tay trái ngón trỏ ngón giữa hiện ra tư thế kẹp thuốc, cũng không có nhìn qua hắn, trong lòng đã hiểu Tần Mục đang đánh ám hiệu. Đêm qua Tần Mục dắt tay Lưu Đại Hữu tới nhà Lôi Bình Xuyên, mang chuyện này nói rõ ràng, Lôi Bình Xuyên lúc ấy cũng âm thầm kinh hãi, nếu không phải Tần Mục khẩn cấp trở về, nếu bị cấp trên điều tra ra thì huyện Lan Trữ sẽ biến thành đống cát vụn, chẳng những cái mũ huyện có kinh tế tiên tiến bị tháo xuống, chỉ sợ trong năm năm tương lai thành phố Đằng Long không có chính sách nghiêng về huyện Lan Trữ.
Tần Mục ra ám hiệu, Lôi Bình Xuyên lập tức đứng dậy nhìn qua Trần Đông Thăng nói ra:
- Quân đội bên này có hội nghị khẩn cấp, mọi người thương lượng trước đi. Nếu như cần bỏ phiếu biểu quyết tôi quyết định đi theo Tần phó bí thư.
Đây cũng là lần đầu tiên Lôi Bình Xuyên đưa ra ủng hộ Tần Mục rõ ràng như vậy trong hội nghị, tuy trước kia tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng đây là lần đầu xác định được. Tần Mục nhìn qua Lôi Bình Xuyên khẽ gật đầu, kế tiếp Lôi Bình Xuyên liền rời khỏi phòng họp.
Ánh mắt Trần Đông Thăng nhìn về phía Tần Mục cũng có chút phức tạp. Lưu Đại Hữu, Lôi Bình Xuyên, hai lãnh đạo lực lượng vũ trang ủng hộ Tần Mục, như vậy rất hiển nhiên Tần Mục đã đạt thành hiệp nghị sau lưng với bọn họ. Hắn lần đầu nhìn thấy Tần Mục đã có cảm giác không tốt, cảm thấy Tần Mục chạy tới đoạt thịt của mình, hôm nay loại cảm giác này càng mạnh, thăm dò nói ra:
- Hay là Tần phó bí thư nói đi, Lưu cục trưởng là đồng hương của Tần phó bí thư, chuyện này nên xử lý thế nào.
Những lời này cũng đắc tội Tần Mục tới chết, mỗi người đều trốn tránh không nói ra lời nào, hắn hết lần này tới lần khác đảy Tần Mục lên đống lửa, đây không phải nói rõ khó xử người, khiến người ta ghi hận sao? Huống chi một phó bí thư, một chủ tịch huyện là dễ dàng sinh ra xung đột chức vị nhất, Trần Đông Thăng không thể nghi ngờ đang dựng một địch nhân cho mình.
Tần Mục mỉm cười, cầm lấy một cọng cỏ khô được ép trong bút ký, nói ra:
- Hay là chờ bí thư trở về đưa ra chỉ thị đi, tôi còn nhỏ tuổi, hiện tại đang ở trong giai đoạn học tập, nói ra cũng không thành thục khiến mọi người chê cười.
Có can đảm thừa nhận mình kiến thức nông cạn trong hội nghị thường ủy, Tần Mục đặt mình ở vị trí rất thấp. Nhưng hắn bày ra tư thái này khiến Trần Đông Thăng cảm thấy áp lực ập vào mặt, Tần Mục đánh thái cực đưa đẩy tự nhiên, làm cho Trần Đông Thăng có cảm giác vô lực.
Không khí trong phòng hợp giằng co, thư ký chủ tịch huyện thư đi tới gõ cửa, tiến đến bên tai Trần Đông Thăng nhỏ giọng lầm bầm vài câu. Sắc mặt Trần Đông Thăng theo lời của hắn nói càng âm trầm, lúc này phất tay theo thư ký rời đi.
Trong lòng Tần Mục sáng như gương sáng, chỉ sợ Lôi Bình Xuyên ra khỏi phòng hợp đã khuyên đám chủ huy hành động theo kế hoạch, mặt khác cũng ngăn cản đoàn xe của công ty Lai Hòa, lúc này lực lượng vũ trang của Lôi Bình Xuyên đang vây quanh đoàn xe.
Những chiếc xe này chỉ hoạt động vào ban đêm, Tần Mục tìm người điều tra lộ tuyến của đám xe, cơ bản buổi tối tới ban ngày nghỉ, trong lúc này rất kỳ quặc, Tần Mục hoài nghi những xe này chính là chuyên đào móc hi thổ. Mà vừa xảy ra chuyện ở công ty Trọng Công, bây giờ lại tìm ra chứng cớ khác ở công ty Lai Hòa. Tần Mục đoán chừng trong thời gian ngắn có người che dấu chứng cớ, đoàn xe ít nhất sẽ đi vào lúc hừng đông, cho nên khuyên bảo Lôi Bình Xuyên nhất định phải canh chừng đoàn xe chuyên chở hi thổ và bây giờ tiến hành bắt.
Hai bút cùng vẽ chính là hai lực lượng vũ trang, trực tiếp tạm giữ hàng hóa của hai nơi. Chiêu này của Tần Mục chính là chiêu hiểm, một khi trung khoa viện xem xét huyện Lan Trữ không có chứa hi thổ thì chỉ sợ hắn sẽ đặt mình bên bờ vực.
Nhưng Tần Mục đã vô cùng rõ ràng đám thương nhân là một lũ tham lam, hắn tin tưởng vững chắc chỉ cần có lợi ích thì các hành vi lừa dối sẽ diễn ra liên tục.
Trần Đông Thăng biến sắc và hút thuốc, nhiệt độ trong phòng còn lạnh buốt hơn cả bên ngoài. Chu Văn Bân tổ chức thường hội nghị thường ủy lần này không thể nghi ngờ quá mạo hiểm, hơn nữa từ khi vừa bắt đầu thì Chu Văn Bân đã rõ ràng có ý phản đối. Trong hoàn cảnh như vậy Tần Mục cùng Lôi Bình Xuyên mờ ám cũng có chút đột ngột, cũng đại biểu cho Tần Mục đang đối đầu với Chu Văn Bân.
Có năng lực gì mới có thể khiến Tần Mục không quan tâm như thế? Trần Đông Thăng nhíu mày, đây là tranh đấu trong huyện ủy, Trần Đông Thăng hắn không thể lo cho người khác được.
Tần Mục ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn sang bí thư ban thanh tra kỷ luật Nhạc Tử Minh, Nhạc Tử Minh cũng cảm thấy được một tia khác thường trong đó. Trần Đông Thăng thờ ơ lạnh nhạt, tâm thần ám động, chẳng lẽ Tần Mục và Nhạc Tử Minh cũng đạt thành hiệp nghị hay sao? Tuy quyền lợi của Nhạc Tử Minh không thể điều động nhân viên trực tiếp thanh tra thường ủy, nhưng mà hắn có năng lực kiểm tra và báo cáo vượt cấp khiến cho thường ủy kiêng kị không thôi. Nếu Nhạc Tử Minh biết được chút chuyện gì đó thì chỉ sợ những người đang ngồi ở đây dưới đít có gai nhọn rồi.
Nhạc Tử Minh lúc này hơi cựa người một chút, cũng cầm bút ký lên viết cái gì đó. Mỗi một thường ủy đều hoảng hốt khi nhìn thấy quyển bút ký này, chuyện này quan hệ to lớn tới lợi ích trước mặt củ bọn họ. Đúng lúc này Chu Văn Bân đẩy cửa đi tới, lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn qua hắn. Không có gương mặt tái nhợt vừa rồi, Chu bí thư lúc này trên mặt mang theo vẻ quyết tuyệt, đứng ở cửa ra vào vung tay nói ra:
- Trao đổi trong này không có ý nghĩa gì nữa, chúng ta đều đi tới Trọng Công xem một chút đi.
Tần Mục mỉm cười, hắn đứng lên đầu tiên và quay mặt nhìn qua Chu Văn Bân, khóe miệng tươi cười như ẩn như hiện. Rất rõ ràng, Chu Văn Bân đã nghe ra lời nhắc nhở của hắn rồi, vừa rồi đi ra ngoài chính là hỏi một chút chuyện từ cấp trên, muốn xem Tần Mục có động tĩnh gì, chỉ sợ Chu Văn Bân đã đưa quyền lợi chấp hành vào trong tay của Tần Mục.
Lần này trung ương và địa phương đều có phong bạo, cũng không phải quan viên cơ sở nào cũng chết trong phong bạo này, nhưng chỉ cần may mắn còn sống sót thì tất nhiên địa vị tăng lên một bước là chắc chứn, tình huống bi ai nhất cũng vớt được chút chiến tích. Nhất là gió bão nằm ngay huyện Lan Trữ, mấy tháng sau không biết Tần Mục có ngồi đây hút thuốc với bọn họ.
Nhưng mà huyện Lan Trữ nhất định phải ổn, bởi vì chuyện lần này chắc chắn sẽ sinh ra động đất lớn, tất nhiên sẽ khiến một ít phần tử làm loạn thừa cơ làm rối. Tần Mục thờ ơ lạnh nhạt, hắn đang muốn xem những người này đang chơi trò gì.
Chu Văn Bân ra lệnh xuống thì những người khác không thể thờ ơ hay đưa ra ý kiến phản đối, nhao nhao rời hội nghị đi ra ngoài. Chu Văn Bân tránh qua một bên cho mọi người đi ra, thời điểm đi tới bên cạnh Tần Mục thì cánh tay Chu Văn Bân vô tình ý nâng lên một cái, đụng phải tay trái của Tần Mục.