Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, khẽ động làm biểu đạt cảm kích trong lòng của Chu Văn Bân. Tần Mục không có dừng lại, hắn thẳng lưng đi về phía trước, hắn càng cao thâm mạt trắc trong mắt của Chu Văn Bân.
Thường ủy đều ngồi xe con, lập tức chạy tới nhà máy Trọng Công tại huyện Lan Trữ, trên đường đi đi qua mấy đường cái gồ ghề, mấy chục chiếc xe đang dừng ở ven đường, mỗi chiếc xe đều có cảnh sát vũ trang trên vai vác súng, đạn lên nòng khống chế chiếc xe.
Xe của bí thư chạy đằng trước nhưng mà lại không ngừng xóc nảy. Xe đằng sau là Trần Đông Thăng, trong chiếc xe này rất áp lực, hắn nghĩ tới Chu Văn Bân cùng Tần Mục đã thành mặt trận thống nhất rồi, hôm nay trên hội nghị thường ủy cũng nhìn ra mánh khóe, rõ ràng là Chu Văn Bân giả bộ, Tần Mục ra mặt làm ác nhân, do đó tra ra những âm thanh không hài hòa trong thường ủy, mượn nhờ chuyện này kiếm cớ. Khủng bố là Tần Mục tới huyện Lan Trữ thời gian cũng không dài, cho dù ngay từ đầu bài ra tư thái thân thiết với Chu Văn Bân cũng không có khả năng tiến nhanh như vậy.
Tâm tư của Trần Đông Thăng nhanh chóng suy nghĩ, hắn tâm loạn như ma , hắn phát hiện ra Chu Tần đã bố trí lâu rồi, hình như đã nhắm vào hắn ngay từ đầu. Tần Mục cùng Chu Văn Bân làm thế nào đạt được nhận thức chung thì Trần Đông Thăng không đi xoắn xuýt, cũng không có thời gian xoắn xuýt, hắn hiện giờ cần làm chính là bứt mình ra khỏi chuyện này, làm thế nào đạt thành thỏa hiệp với Chu Văn Bân và Tần Mục.
Vương Hải Đào, cái tên này khiến Trần Đông Thăng ngứa răng, hận không thể dùng sống đao đánh hắn. Trần Đông Thăng suy nghĩ một chút liền hỏi lái xe của mình có giao tình với lái xe của Tần Mục hay không.
Lái xe Đại Vương là lão thủ hạ của Trần Đông Thăng, lái xe đã hơn hai mươi năm rồi, làm việc cũng tiến thối có độ, rất nhiều chuyện đứng ra xử lý giúp Trần Đông Thăng cho nên chẳng khác gì là tri kỷ, nghe Trần Đông Thăng hỏi thì hắn nói năm sau Cừu Tiểu Bằng khả năng sẽ kết hôn, còn giao thiệp mời cho mình. Trần Đông Thăng nghe xong con mắt lạnh lẽo, nghiêm túc nói ra:
- Chuyện lớn như vậy vì sao tôi không được biết? Đều là người nhà nước, chúng ta phải quan tâm cấp dưới, quan tâm sinh hoạt của cấp dưới. Như vậy đi, Tiểu Vương, lần này trở về anh qua bên Cừu Tiểu Bằng hỏi thăm xem có cần giúp đỡ gì hay không.
Chủ tịch huyện quan tâm tới lái xe của người khác, đây rõ ràng chẳng khác gì chuyện cười, Đại Vương biết rõ Trần Đông Thăng muốn đả thông quan hệ với Tần Mục cho nên gật đầu nhận lời, công việc kế tiếp hắn biết phải làm như thế nào, loại chuyện này hắn không phải không có kinh nghiệm.
Trên xe Tần Mục, Cừu Tiểu Bằng rất ham học hỏi hỏi:
- Tần ca, buổi sáng hôm nay cha của Á Linh điện thoại vài lần cho em, em hỏi cái gì ông ta cũng không nói, anh nói xem ông ta có bị gì hay không?
Tần Mục khẽ cười nói:
- Anh sắp cướp đi con gái mà người ta nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, vẫn không thể cho người ta đau lòng hay sao, không có việc gì quở trách anh là đương nhiên, đừng xem chuyện này quá quan trọng.
Mạnh Phàm Thu đang không ngồi yên, cả đêm suy nghĩ thế nào thì hắn cũng hiểu được. Người này Tần Mục muốn bảo vệ, nhưng mà cũng không dễ dàng cho hắn biết rõ được, phải cho hắn cảm thấy tuyệt vọng vài ngày, thời điểm hắn tuyệt vọng nhất thì cho hắn hy vọng, chỉ có như vậy thì ngày sau hắn mới không quá khó xử Cừu Tiểu Bằng.
Nếu là người trong quan trường biết hắn mềm lòng với lái xe của mình, chỉ sợ sẽ cười hắn rụng cả răng a. Tần Mục thở dài, hắn không làm được chuyện ngoan tâm như vậy, đây là nhược điểm cũng là ưu điểm.
Đoàn xe theo thứ tự vượt qua đoàn xe vận tải, chỉ có bí thư ban thanh tra kỷ luật Nhạc Tử Minh dừng xe lại. Trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn của ban thanh tra kỷ luật không quan tâm chuyện gì đi vào một cửa hàng bên vệ đường, đi tới trước mặt một cảnh sát vũ trang, móc giấy chứng minh công tác ra hỏi thăm. Tuy võ trang thuộc quân đội, nhưng hắn với tư cách bí thư ban thanh tra kỷ luật vẫn có tư cách thám thính chuyện gì xảy ra. Nhưng mà rất đáng tiếc, cảnh sát vũ trang nói có quân lệnh nên không nói ra nguyên nhân gì với hắn, cũng xin lỗi Nhạc Tử Minh.
Nhạc Tử Minh nhìn qua đoàn xe vài chục chiếc ở trước mặt, ánh mắt lộ ra biểu lộ suy nghĩ sâu xa, cúi đầu vào xe không có hỏi tiếp.
Lúc này đi tới gần Trọng Công và khu vực biên giới đồng cỏ chăn nuôi của Lai Hòa, nơi này đã từng là đồng cỏ, trước mắt là cây cỏ xanh mởm, dưới lá cây là mạch nước ngầm phong phú. Từ khi huyện Lan Trữ ký kết hợp đồng với xí nghiệp của Nhật, đại động thổ và lấp đầy đồng cỏ này, tuy ở đây tăng nhiều nhà máy nhưng đồng thời cũng mất đi cảnh sắc tú lệ của nông thôn.
Đoàn xe chạy vào trong khu vực cửa ra vào Trọng Công, từ đằng xa đã thấy cảnh sát vũ trang đang đúng quanh tường vây. Lưu Đại Hữu đang đứng ngăn ở trước cửa ra vào công ty, sau khi Tần Mục xuống xe thì nghe Lưu Đại Hữu đang tục tằng kêu to:
- Anh nói vô dụng cái gì đó, anh mau đi nói với lãnh đạo xuống đây. Anh hỏi lãnh đạo của tôi là ai, lão đạo của tôi có không ít, không biết anh muốn hỏi người nào, anh nói cho tôi biết hỏi ai xem? Dù sao lần này đang truy bắt đào phạm cùng hung cực ác, anh hỏi tôi đào phạm ở nơi nào à, nếu biết rõ đào phạm ở nơi nào thì tôi đã động thủ bắt ngay rồi, còn hỏi anh làm quái gì?
Tần Mục vội vàng cúi đầu xuống, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lưu Đại Hữu lại lấy giọng điện khi làm đồn trưởng đồn công an trấn Hà Tử ra rồi.
Đứng đối diện Lưu Đại Hữu chính là phiên dịch Hoàng Loan Yêu, hôm nay hắn mặc âu phục, lúc này có năm sáu người chỉ vào Lục Đại Hữu kêu gào, một khi xảy ra chuyện gì thì Lưu Đại Hữu sẽ bắt đám này trước. Chu Văn Bân dừng bước lại, đưa ánh mắt toàn bộ tập trung vào người Tần Mục, nếu muốn sau khi đạt thành đồng minh tạm thời với Chu Văn Bân thì Tần Mục tất nhiên sẽ xuất tư thái của mình, cho thấy hành vi sở tác sở vi Lưu Đại Hữu là không nên.
Lướt qua mọi người, sắc mặt Tần Mục lạnh lùng đi tới phía trước, mỗi một bước vô cùng kiên định. Gió bấc xuyên qua tai của Tần Mục, tóc của hắn phất phơ và tinh quang trong mắt bắn ra ngoài.
Hoàng Loan Yêu cũng nhận ra những lãnh đạo huyện, có mấy người đi theo hắn tới hội nghị ngoại thương của huyện, vốn cho rằng có thể tìm người tố khổ nhưng hiện tại bọn họ tránh ra thật xa, ngược lại có một người giống như quen biết đang đi tới gần.
- Anh...
Đột nhiên Hoàng Loan Yêu nhớ lại một màn ở phòng ca múa, nghiến răng nghiến lợi tru lên :
- Anh là tôn đại thần nào, tại sao lại nhắm vào chúng tôi?
Tần Mục không để ý tới hắn, hắn nhìn qua Lưu Đại Hữu thần sắc ngưng trọng, nhẹ giọng hỏi:
- Không khống chế được sao?
Lưu Đại Hữu gật gật đầu nói ra:
- Có mấy người muốn phản kháng, bị chúng tôi bắt đi rồi!
Tần Mục thoả mãn cười nói:
- Phó hội trưởng đâu rồi?