Thanh Quan

Chương 334: Chương 334: Thu lưới bắt cá lớn. (3)




Lưu Đại Hữu bĩu môi, hắn hất hàm nhìn qua đằng xe, khinh thường trả lời:

- Hắn muốn đánh tôi, nói cái gì đai đen Taekwondo, bị bán súng của tôi đập vào trán và mang ra sau cho thanh tỉnh rồi.

Tần Mục phát hiện mình giả làm lăng đầu tử cũng không được rồi, Lưu Đại Hữu mới là kẻ đầu toàn cơ bắp. Hắn thấy cảnh tượng tiến hành như dự đoán, liền nhẹ giọng nói:

- Động thủ đi!

Lưu Đại Hữu rạng sáng đã chạy tới nơi này chịu lạnh, lại la hét với Hoàng Loan Yêu cả buổi đợi chính là những lời này mà thôi. Hôm nay nghe Tần Mục nói thế thì biết rõ Tần Mục đã trải bằng trong huyện rồi, hắn động thủ không sẽ không có người nào đứng ra ngăn cản, lập tức quay lại trong xe ra lệnh hành động.

Lệnh bắt này Tần Mục mang tới từ kinh thành, vô cớ vây quanh nhà máy nước ngoài nói thế nào cũng không thông. Tần Mục đã sớm hiểu rõ trong huyện Lan Trữ phải động một ít người, nếu như dựa theo trình tự bình thường thì thời gian không cho phép, cho nên phải phòng ngừa chu đáo, cho nên đây là nguyên nhân khiến hắn dùng tới thủ đoạn.

Hoàng Loan Yêu nhìn thấy Lưu Đại Hữu đột nhiên từ một tên lưu manh biến thành cảnh sát chính khí mười phần, đang muốn mở miệng trào phúng vài câu thì phát hiện trong tay Lưu Đại Hữu giơ cao tờ giấy, hai chữ "Lệnh bắt" đỏ chói và quốc huy xuất hiện tên của hắn, hắn nhanh chóng nhụt chí như bóng da bị xì, mềm nhũn như cả người hóa thành bùn nhão. Khi hai tên cảnh sát xuất hiện hai bên trái phải và lưu loát bắt Hoàng Loan Yêu lại, dùng còng tay còng tay sau đó lôi đi như chó chết.

Tần Mục cười một tiếng, mang theo hàn ý um tùm. Loại người như Hoàng Loan Yêu này ỷ vào mình biết vài loại ngoại ngữ và mong đợi chạy theo đám người bên ngoài náo loạn, biết rõ đối phương lòng muông dạ thú nhưng lại quên đi bản gốc của mình ở nơi nào, đây là điểm Tần Mục không thích nhất. Hắn vẫn cảm thấy con người làm việc phải có nhận thức rõ ràng, cho dù như thế nào cũng không nên nguồn gốc của bản thân.

Thu thập Hoàng Loan Yêu thì đám công nhân và bảo vệ của nhà xưởng không biết làm sao. Lưu Đại Hữu lại bảo một tên cảnh sát mang loa phóng thanh tới, nói cho công nhân biết bọn họ an tâm chớ vội, toàn thể lãnh đạo huyện đang ở nơi này, hiện tại đang tra án, Hoàng Loan Yêu có liên quan vụ án cho nên bị bắt lại mà thôi.

Trong mảnh đất Bắc Liêu này ai cũng không nhìn đám Nhật vừa mắt, nhưng mà nhà xưởng liên quan tới công ăn việc làm, nếu không sẽ thất nghiệp, bằng không những công nhân này đã sớm nhanh chóng rời đi.

Chuyện đã tới mức này thì Tần Mục cũng lộ tâm tư bắt đám lãnh đạo của xí nghiệp. Chu Văn Bân cùng Trần Đông Thăng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Tần Mục đã có chuẩn bị mà tới. Được Lưu Đại Hữu dẫn dắt thì lãnh đạo đi vào trong Trọng Công xem nhà xưởng sản xuất, ở một chỗ có nhãn hiệu "Khu vực nguy hiểm" thì phát hiện trong đó có mấy chiếc ô tô cũ chưa kịp làm mới. Lưu Đại Hữu nghe theo Trương Thúy đề nghị, đã sớm sờ được bí mật của nhà xưởng này rồi, hắn chỉ vào những chiếc xe này và nói:

- Những chiếc xe này sản xuất từ linh kiện trong nước, chúng đã biến mất, lại thay đổi dấu hiệu biến thành do mình sản xuất.

Chu Văn Bân dẫn đầu mọi người và bảo công nhân mô phỏng công đoạn sản xuất, đám quan viên ở đây mướt mồ hôi. Dưới tình huống như vậy đám Nhật kiếm bao nhiêu tiền thì ai biết, nhưng tuyệt đối con số lớn. Chu Văn Bân lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói:

- Quay trở lại huyện, họp!

Trung Nam Hải đã hạ lệnh cho tất cả nhà xưởng ở huyện Lan Trữ đình công, nhưng ngày hôm đó chẳng những không có ngừng sản xuất, ngược lại còn lam ra chuyện phi pháp như vậy, lợi nhuận nhất định kinh người. Chu Văn Bân nhìn thấy cảnh này thì âm thầm may mắn. Nếu không có Tần Mục mịt mờ chỉ điểm thì hắn đã giấu chuyện này đi rồi, chỉ bằng chuyện này đủ cho hắn xong đời. Nếu cộng thêm những chuyện khác thì chỉ sợ Chu Văn Bân ở tù tới chết còn chưa được ra.

Chu Văn Bân xoay người đang muốn đi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, lại quay lại nhìn qua Tần Mục hạ mệnh lệnh:

- Tần phó bí thư, anh và Lưu cục trưởng ở lại đây xử lý chuyện rõ ràng, chúng ta tuyệt đối không cho phép đám người này chà đạp tôn nghiêm pháp luật.

Bí thư huyện ủy đã nói phải điều tra tới cùng. Chuyện này cũng làm kiếp sống quan trường của Chu Văn Bân được cứu sống. Tần Mục khẽ gật đầu, hắn nhất định sẽ làm báo cáo chi tiết. Chu Tần hai người lần nữa đạt thành ăn ý, Tần Mục cho Chu Văn Bân bứt ra ngoài chuyện này, Chu Văn Bân cho Tần Mục cái đuôi quét dọn công việc, miễn cho có người nhớ thương hắn trong đó. Cái nắp này vốn to tới mức người khác không dám tưởng tượng, vì vậy hắn ra tay chỉ có thể là những nhân vật nhỏ, cuối sẽ có cấp trên che chắn cái nắp này lại.

Chuyện bên này giải quyết tới chạng vạng tối mới xong, các đồng chí viện kiểm sát từ trong huyện đã chạy tới nhà máy và bắt đầu niêm phong toàn bộ nhà xưởng, sau đó khuyên mấy trăm công nhân lui lại. Vốn các đồng chí viện kiểm sát cảm thấy tại chuyện này làm dễ dàng ai nghĩ đến lại bị người dân bắn ngược. Bọn họ ký kết hợp đồng lao động, hôm nay chính phủ niêm phong nhà máy thì bọn họ không có việc làm, chẳng khác gì đoạn sinh kế, lúc này nhao nhao chắn cửa không cho đám người Tần Mục rời khỏi, yêu cầu bọn họ phải giải quyết.

Người của viện kiểm sát khó coi nhìn qua Tần Mục, với tư cách là một trong ba lãnh đạo trong huyện, lúc này hắn nhất định phải đứng ra nói chuyện. Ánh mắt Tần Mục nhìn quét qua đám người đang nhao nhao, sau đó bò lên trần xe và la lớn:

- Các hương thân, các hương thân, tôi là phó bí thư huyện ủy Tần Mục, các vị nên yên tĩnh một chút, mời nghe tôi nói.

Rất nhiều nông dân đến chết vẫn không phân rõ chức vụ của ai đó trên chính đàn, cộng thêm Tần Mục lại là cán bộ trẻ tuổi nên ứng với câu lông còn chưa mọc đủ, làm việc không tốn sức, bọn họ sao chịu nghe Tần Mục là một tiểu tử nói chứ, đánh trống reo hò càng lúc càng lớn.

Tần Mục thấy tình cảnh này thì biết rõ mình trẻ tuổi nói chuyện không có trọng lượng, cúi đầu bảo Cừu Tiểu Bằng từ trong xe lấy cây xà beng ra ngoài, hắn dùng sức nện vào kính thủy tinh của chiếc xe, chỉ nghe tiếng vang thật lớn khiến mọi người ở đây giật mình nhìn chằm chằm vào chiếc xe bị đập hư của Tần Mục.

- Các vị hương thân, tôi là Tần Mục, có lời gì mọi người cứ phái đại biểu ra, như vậy cả một người vây ở đây thì cho dù chúng tôi có thể giải quyết vấn đề, cũng nghe không rõ vấn đề của các vị là cái gì!

Tần Mục thừa dịp yên lặng này hô rát cổ. Lưu Đại Hữu ở bên cạnh vỗ vai Cừu Tiểu Bằng, nói khẽ với Cừu Tiểu Bằng:

- Thấy không, đây mới là người làm đại sự, không nỡ hài tử không tìm sói, không nỡ lão bà...

Hắn còn chưa dứt lời thì Tần Mục nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, mới khiến cho cục trưởng công an đầu toàn cơ bắp này im lặng, hiểu được bây giờ không phải lúc nói hưu nói vượn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.