Thanh Quan

Chương 329: Chương 329: Lỗ hổng thứ nhất. (2)​




Nhưng mà Tần Mục cuối năm tới nhà, Mạnh Phàm Thu tuyệt đối không dám tưởng tượng nổi, nhìn qua gương mặt Tần Mục phong trần mệt mỏi, hai tay của Mạnh Phàm Thu không ngừng xoa xoa, chỉ nói chuyện tốt, không ngừng phân phó con gái Mạnh Á Linh ngâm nước trà nóng đưa tới.

Cừu Tiểu Bằng đã sớm kéo Mạnh Á Linh đi vào không gian củ bọn họ, hắn biết rõ Tần Mục khẳng định có chuyện nói với Mạnh Phàm Thu, cũng tự biết điều đi ra chỗ khác.

Tần Mục mỉm cười nhìn qua Mạnh Phàm Thu, ngồi trong phòng khách. Mạnh Á Linh làm xong mọi chuyện cũng bị Mạnh mẫu kêu vào trong phòng, cả phòng khách chỉ còn lại Tần Mục cùng Mạnh Phàm Thu hai người.

Tần Mục tươi cười dần trầm xuống, trên tay kẹp thuốc lá giữ ở đó, ánh mắt lợi hại nhìn qua Mạnh Phàm Thu. Tin tức của Mạnh Phàm Thu rất linh thông, cũng biết Trọng Công xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay vẫn đứng ngồi không yên, còn nghe nóng Cừu Tiểu Bằng mấy lần về hướng đi của Tần Mục. Bí thư Chu Văn Bân cùng chủ tịch huyện Trần Đông Thăng càng không có động tĩnh, cũng không có nghĩa là trong đại viện những người kia không sợ hãi gì. Huống hồ có tin tức nho nhỏ là Tần Mục lần này rời khỏi huyện Lan Trữ chính là đi truy bắt Vương Hải Đào. Hôm nay Tần Mục bất ngờ tới và dùng gương mặt lạnh như băng sương nhìn qua Mạnh Phàm Thu, lịch duyệt gần sáu mươi năm của hẵn vẫn sợ hãi.

- Mạnh thúc ah, tôi từ nhỏ đọc sách không nhiều, nhưng mà tôi cũng nên gọi thúc một tiếng giáo sư.

Qua cả buổi Tần Mục chậm rãi ném điếu thuốc vào trong gạt tàn, Tần Mục lúc này không nói gì, sau khi khói thuốc tan đi hắn mới nói một câu như vậy.

Xem người xem mặt, nghe lời nghe âm, Mạnh Phàm Thu làm sao không biết những lời này củ Tần Mục đằng sau che dấu sát cơ. Lãnh đạo nói chuyện bình thường đều là tán dương trước, sau đó mới có thể dùng "Nhưng mà" chuyển hướng chủ đề ngược lại, Mạnh Phàm Thu đổ mồ hôi rậm rạp, hai tay của hắn ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, nhỏ giọng nói ra:

- Tần bí thư, không dám, không dám gánh xưng hô này.

Tần Mục tự nhiên không đi quản khỉ gió hắn thế nào, phối hợp nói ra:

- Mạnh thúc ah, thúc vất vả cả đời cũng không có kiếm được gia sản gì, một nhà bốn khẩu vẫn ở trong căn nhà chưa đầy trăm mét vuông, rất là không dễ dàng ah.

Mạnh Phàm Thu càng thêm khẩn trương lên, lãnh đạo là người nói chuyện nhỏ nhẹ trước, đằng sau cuồng phong mưa rào sẽ càng mạnh mẽ. Hắn tinh nghiên quan đạo nhưng không có bắt được bao nhiêu cơ hội, nhưng mà lịch duyệt vẫn có. Tần Mục mang chủ đề chuyển qua hướng sinh kế, đoán chừng đằng sau sẽ mang chuyện của hắn nói ra.

Tần Mục thở dài, cũng không tiếp tục đả kích Mạnh Phàm Thu, chỉ chậm rãi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng nhất ngừng ở chữ mẫu trên vách tường. Nhìn qua chữ "Nhẫn" to trên tường, Tần Mục nói:

- Trong lòng chữ nhẫn có đao, tôi cảm thấy cách nói này rất đúng. Chữ nhẫn quả thực là dùng đao cắt trong thịt, điểm này sẽ chảy máu nhiều lắm.

Thân thể Mạnh Phàm Thu không ngừng lay động, trên gương mặt già nua hiện ra nét tiều tụy.

Tần Mục không chơi cong quấn nữa, lúc này ngồi xuống đối diện Mạnh Phàm Thu, bình thản nói ra:

- Chuyện bên công ty kia, chuyện dùng máy móc cũ thay thế máy móc mới ra sao, tôi muốn được nghe rõ ràng.

Tần Mục bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc rằng mình quá hiểu rõ, làm cho Mạnh Phàm Thu bối rối càng lớn. Người trong quan trường sợ nhất là bị người ta nắm thóp, lúc bình thường sẽ không động tới ngươi, chờ ngươi từ nhậm thì tra ra chuyện của ngươi thật nhiều, phản ứng đầu tiên của hắn chính là hiểu Tần Mục muốn bắt hắn lập uy.

Nói hay là không nói? Đây là vấn đề, một khi không tốt rất có thể đẩy bản thân mình vào vực thẩm thật sâu. Mạnh Phàm Thu thò tay lau mồ hôi trên trán, trên trán của hắn lúc này ẩm ướt, hắn cũng không có khí lực đi lau sạch.

Nói hay là không nói đây? Tim của Mạnh Phàm Thu lúc này đập mạnh như trống, nghiêng đầu nhìn vào cửa phòng con gái, đột nhiên trong lòng sáng sủa hơn. Nếu Tần Mục thật sự muốn cầm mình khai đao, cần gì vào lúc này tới nhà nói chuyện, dựa theo tác phong bình thường hắn thông tri đầu tiên chính là người của viện kiểm sát.

Rốt cuộc là lão hồ ly nhiều năm, ý niệm duy nhất trong đầu của hắn chính là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, đột nhiên quay đầu, thất kinh trong mắt biến mất thật nhiều, dùng ánh mắt suy tính nhìn qua Tần Mục.

Trong lòng Tần Mục thở dài, tư thế lôi đình muốn đả kích Mạnh Phàm Thu thật mạnh nhưng không có hiệu quả. Mạnh Phàm Thu tại là người học rộng biết nhiều, tự nhiên biết rõ hắn phạm phải lỗi lầm có bao nhiêu, tuy là súng của người khác, nhưng thường thường loại người này bị trừng phạt là nghiêm khắc nhất.

Tần Mục cũng xoắn xuýt câu hỏi này, bảo vệ hay không bảo vệ. Dựa theo xu thế lợi ích của quan trường, hắn không cần phải vì một người về hưu suy tính cái gì, nhưng mà đứng ở góc độ của Cừu Tiểu Bằng thì Tần Mục khó giữ được, nếu không hắn muốn thay đổi lái xe thì phải xem xét người khác rồi.

Mạnh Phàm Thu khó, Tần Mục càng khó, một già một trẻ ngồi trong phòng khách yên lặng, đều nhìn đối phương, xem ai không chịu nổi áp lực tâm lý mà thay đổi trước. Tính nhẫn nại thường thường có thể tính ra người đó độ lượng bao nhiêu, lúc chuông đồng hồ gõ bốn giờ, Mạnh Phàm Thu nhíu mày một cái.

Chỉ cái nhúc nhích này khiến Tần Mục nhanh chóng bắt được tâm tư của Mạnh Phàm Thu. Hắn đang chờ đợi Tần Mục nói chuyện, chỉ cần Tần Mục lộ ra một chút ý dắt tay, Mạnh Phàm Thu sẽ triệt để nói ra tất cả.

- Như vậy đi.

Tần Mục vỗ đầu gối giống như vỗ tro bụi, âm thanh trầm tĩnh nói ra:

- An tâm qua lễ mừng năm mới, không chuẩn qua hết năm chuyện này sẽ yên xuống.

Không chuẩn? Với tư cách lãnh đạo huyện ủy, câu như thế nỳ cũng nói ra được? Trong lòng Mạnh Phàm Thu hiện ra một tia trào phúng, lại có cảm giác Tần Mục không nắm chắc cái gì.

Chẳng lẽ Tần Mục vội vàng nói chuyện với hắn chính là vì bảo trụ hắn? Thoạt nhìn không giống nha, một phó bí thư huyện ủy có bao nhiêu quyền nói chuyện chứ, năng lực thông thiên đều là người trong tỉnh, lần này nghe nói là trung ương trực tiếp phái người xuống, Tần Mục có bao nhiêu năm lực mà dám một tay che trời/

Vì vậy khi Tần Mục đang nhìn hắn, Mạnh Phàm Thu thăm dò:

- Tần bí thư, quê quán ngài ở đâu?

Khóe miệng Tần Mục tươi cười vui vẻ, hai người nói chuyện đã tiến vào thực chất, Mạnh Phàm Thu hỏi như vậy không khác gì thỏa hiệp với Tần Mục, nhưng hắn muốn thám thính Tần Mục có bao nhiêu năng lực, có đáng giá cho hắn nhảy ra khỏi sợi xích lợi ích hay không, do đó dựa sát vào Tần Mục.

Tần Mục từ trong ngực móc ra một gói thuốc gấu trúc, đưa cho Mạnh Phàm Thu một điếu, hắn rút một điếu và cười nói:

- Nếm thử đi, lần này ở kinh thành vài ngày, có mấy trưởng bối tặng cho, trên thị trường không thể tìm được đâu.

Mạnh Phàm Thu nhìn qua bao thuốc lá thì nội tâm run lên, hắn nhìn qua bao thuốc lá này rất thơm nhưng không có bất kỳ văn tự hoặc chữ cái nào, chỉ có vẽ tỉ mỉ một con gấu trúc và cây trúc, trái tim của hắn như ngừng đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.