Thanh Quan

Chương 328: Chương 328: Lỗ hổng thứ nhất. (1)​




Tần Mục biết rõ tại huyện Lan Trữ hắn là một người đơn độc chiến đấu các nơi, lão gia tử phải bố cục ở trên, căn bản sẽ không đặt ánh mắt vào một huyện Lan Trữ nhỏ bé, mà huyện Lan Trữ hắn căn cơ còn thấp, không có bất kỳ đồng minh mạnh mẽ nào. Cho dù Lưu Đại Hữu cùng Lôi Bình Xuyên kiên định duy trì hắn, nhưng công an hệ thống cùng võ trang trực thuộc lực lượng vũ trang, rất khó danh chính ngôn thuận nhúng tay vào cục diện chính trị của địa phương. Vì vậy hắn đầu tiên mang mục tiêu đặt vào Mạnh Phàm Thu, cha vợ tương lai của Cừu Tiểu Bằng.

Xe lửa đến thành phố Đằng Long, Tần Mục cùng Dương Yếp cùng xuống xe lửa, tìm buồng điện thoại công cộng Tần Mục gọi điện cho Cừu Tiểu Bằng, bảo hắn tới quán cơm nhỏ cạnh trạm xe lửa của thành phố Đằng Long đón mình. Bắc Liêu mùa đông vẫn có tuyết rơi, trên đường chắc chắn không có xe, Tần Mục vừa vặn thừa dịp này sửa sang mạch suy nghĩ một phen.

Mà Dương Yếp không cho Tần Mục cơ hội này, thật vất vả gặp lại Tần Mục, nàng tâm tư linh hoạt cho nên hỏi Tần Mục lung tung này kia. Tần Mục biết rõ nư nhân trong ngành giải trí bao nhiêu cũng có chút tôn thờ đồng tiền, nhưng Dương Yếp không bị quy tắc ngầm ép nhảy lầu lại là điểm khiến hắn đáng khâm phục, liền nói chuyện với Dương Yếp, hỏi gì Dương Yếp cũng trả lời thật tốt.

Đều nói Bắc Liêu thời tiết hạ xuống thấp nhất nhưng không cần cái chụp lỗ tai, Tần Mục cùng Dương Yếp bước nhanh vào trong quán cơm, nhiệt độ trong quán làm cho hai người hơi cảm thấy ấm áp.

Hôm nay Tần Mục không còn mang theo mắt kính màu trà cho nên tuổi cùng gần với thực tế, đi cùng Dương Yếp thì người ta chỉ xem như đôi nam nữ đang yêu nhau. Tần Mục sắc mặt tuấn lãng không nói, Dương Yếp có gương mặt đại minh tinh đi vào trong quán lập tức hấp dẫn không ít người nhìn theo, cảnh này khiến Dương Yếp đại phát hờn dỗi, lớn mật thò tay khoác cánh tay phải của Tần Mục, bộ dáng đang yêu nhau tha thiết.

Tần Mục im ắng cười khổ, nữ nhân ngành giải trí với những chuyện diễn kịch này vô sự tự thông, xem Dương Yếp hiện tại còn lộ ra gương mặt trẻ trung, Tần Mục cũng cho nàng khoác tay. Tìm một chỗ ấm trong tiệm cơm, Tần Mục gọi hai chén súp cho Dương Yếp và mình làm nóng người, lúc này mới gọi hai món ăn.

Dương Yếp gọi lão bản làm một đĩa đậu phộng dấm chua, một bàn khoai tây chiêng và che miệng cười rộ lên. Nụ cười này làm cho tiệm cơm tăng thêm vài phần xuân ý, cảnh này khiến mấy người đàn ông dừng ăn, hâm mộ nhìn qua Tần Mục.

Dương Yếp cười trong chốc lát mới duỗi ngón tay nhỏ bé cầm đôi đũa. Tần Mục lúc này vệ sinh đôi đũa, cảnh này khiến Dương Yếp cảm giác hắn rất biết săn sóc. Nhưng mà hai món ăn trên bàn vượt qua dự kiến của nàng, người giàu có trong phòng ca múa có thể tiêu xài mười vạn đồng lại không thèm quan tâm món ăn dân dã thế này, ăn mấy món này rất ngon.

Ăn một viên đậu phộng, cái miệng nhỏ nhắn của Dương Yếp chuyển động nhẹ nhàng, không cho Tần Mục nhìn thấy hàm răng của mình, vạn nhất trên răng dính chút vỏ đậu phồng sẽ lưu ấn tượng không tốt với Tần Mục. Tâm tư vi diệu của nàng Tần Mục không phát hiện, hắn ăn một chút sau đó gọi thêm hai món nóng và bánh bao.

Dương Yếp kỳ quái nhìn qua Tần Mục, hỏi thăm hắn vì sao ăn như vậy. Tần Mục nói cho nàng biết hai người vừa mới đi trong gió lạnh, trong bụng tràn ngập khí lạnh, nếu như thời điểm này ăn đồ nóng thì dạ dày sẽ không chịu nổi. Trước tiên uống súp và dùng súp làm thoải mái dạ dày, sau đó lại ăn mấy món ăn nhỏ này cho dạ dày khởi động. Sau khi dạ dày quen thì ăn món nóng, đây chỉ là những cách dưỡng sinh phổ biến mà thôi, nhưng cũng khiến người chung quanh hứng thú, gật đầu khen tốt, ngay cả lão bản cũng hơi suy nghĩ. Vô tâm trồng liễu liễu xanh um, hai năm sau quán ăn nhỏ gần nhà ga này chính là cự đầu ẩm thực của thành phố Đằng Long, mày quán này lấy tên là "Tiệm cơm Tần bí thư dưỡng sinh ", còn chuyên đi tìm Tần Mục ghi chữ.

Hai mắt Dương Yếp sùng bái nhìn qua Tần Mục, cảm thấy người trẻ tuổi này chẳng những anh tuấn, hơn nữa có tiền, trọng yếu nhất là nam nhân này hiểu cách hưởng thụ sinh hoạt, hơn nữa tuổi cũng kém với nàng, tâm tư cũng có chút loạn. Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Ăn nhanh lên, lái xe của tôi sắp tới rồi, hiện tại có khả năng đã vào thành phố rồi đấy.

Hắn đang nói giỡn, Cừu Tiểu Bằng cho dù là thần tiên cũng không thể rút ngắn quãng đường cần ba tiếng thành mười phút được, chủ yếu do Tần Mục nhìn thấy thần sắc sùng bái quá nồng trong mắt Dương Yếp, cảnh này khiến Tần Mục cẩn thận.

Thấy Tần Mục không hiểu phong tình thúc giục nàng, trên mặt Dương Yếp hiện lên một tia u oán, nhưng mà cũng phóng thấp tư thái, thẳng đến khi Cừu Tiểu Bằng tới thì hai người không nói thêm câu nào.

Ngồi trên xe, Tần Mục bảo Cừu Tiểu Bằng tiện đường đưa Dương Yếp về nhà, cũng hỏi thăm Cừu Tiểu Bằng việc hôn nhân như thế nào. Cừu Tiểu Bằng vui thích nói cho Tần Mục nghe hắn đã mang cha mẹ từ huyện Tây Bình đưa tới đây, chuẩn bị năm sau tìm ngày lành kết hôn, cũng muốn mời Tần Mục làm người chứng hôn. Tần Mục cân nhắc đến sắp có bão lớn, hàm hàm hồ hồ nói lúc đó sẽ đến sau đó nhắm mắt lại

Cừu Tiểu Bằng vốn muốn đứng ngoài cổ vũ giúp chị của mình, nhưng nhìn thấy Dương Yếp thiên kiều bá mị như nữ minh tinh bên người Tần Mục thì không dễ nói tốt, mang lực chú ý đi lái xe.

Thời tiết Bắc Liêu vẫn âm trầm, lúc này có vô số bông tuyết rơi xuống, bông tuyết càng rơi càng nhiều, Cừu Tiểu Bằng mở cần gạt không ngừng quét bông tuyết trên kính chắn gió nhưng trên đó vẫn phủ một tầng sương mỏng khiến tốc độ lái xe không nhanh.

Đột nhiên Tần Mục nhớ tới một sự kiện, hỏi:

- Sau khi tôi rời đi, có người nào hỏi thăm tôi không?

Những ngày này Tần Mục không ở đây, Cừu Tiểu Bằng ở trong tòa nhà chính phủ nghe ngóng khắp nơi, trong thời gian ngắn học được không ít, tự nhiên phải lưu tâm những chuyện này. Hắn ho khan thoáng một tiếng, trả lời Tần Mục xác thực có mấy người muốn hỏi thăm hắn nhiều, về phần tên thì hắn không nói ra, đây là chuyện trên chính đàn, có Dương Yếp ở bên cạnh hắn tự nhiên không nói.

Tần Mục gật gật đầu, Cừu Tiểu Bằng càng ngày càng thành thục, biết rõ nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, khiến cho Tần Mục rất cao hứng. Hắn nhìn qua cửa sổ xe bám đầy một lớp băng mỏng, nói:

- Năm nay thành phố Đằng Long đặc biệt lạnh hơn nhiều.

Dương Yếp ở bên cạnh cẩn thận nhìn sang, Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng nói chuyện lộ ra chút khí thế uy nghiêm, về phần nói cái gì thì Dương Yếp nói không nên lời, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé kéo khéo áo khoác, giống như đang cố gắng thu nhỏ thân thể của mình lại.

Đến huyện Lan Trữ, xe Lam Điểu đưa Dương Yếp về nhà, lúc này mới đưa tới nhà Mạnh Phàm Thu. Bắc Liêu không có quy củ như kinh thành, Cừu Tiểu Bằng ba ngày thì hai ngày đã chạy tới nhà của Mạnh Phàm Thu, cả ngày ở trong phòng của Mạnh Á Linh cũng không có ai nói oán hận cái gì, có Tần Mục là đại thần chống đỡ, Mạnh Phàm Thu cũng sẽ không nói cái gì, hận không thể mang con gái nhanh chóng đưa tới nhà của Cừu Tiểu Bằng, mang việc kết hôn này hoàn thành thật nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.