Thanh Quan

Chương 327: Chương 327: Lan Trữ hỏa tốc. (2)​




Cận Thương Giang lập tức cảm thấy trong lòng có chút lạnh, nghĩ tới tình cảnh chủ tịch Vạn Hữu Niên giờ phút này và nghĩ tới khốn cảnh của mình, hắn hạ quyết tâm chữa ngựa tốt thành ngựa sống, Cận Tiểu Xuyên đi lên kinh thành thử thời vận. Nếu hắn không phải là thân tín của Cao Phái thì chuyện này không có biện pháp rồi, nhưng Cao Phái người này làm việc chú ý cẩn thận, không có phách lực quá lớn, khẳng định không đành lòng nhìn thấy bộ hạ cũ nhiều năm của mình giật gấu vá vai. Cận Thương Giang lúc này đánh bạc, vì phòng ngừa vạn nhất hắn thậm chí điện thoại cho Vân Băng. Sau đó bảo cha của Vân Băng ở kinh thành có chút năng lực, hy vọng Vân Băng có thể giúp Cận Tiểu Xuyên một tay.

Bởi vì chuyện này Vân Băng đóng cửa quán cà phê ở thành phố Đằng Long, cũng nhéo lỗ tai Cận Tiểu Xuyên kéo đến kinh thành, đừng nhìn Cận Tiểu Xuyên bình thường ở thành phố Đằng Long được xưng là đệ nhất thiếu gia, nhưng trước mặt nữ nhân tài trí như Vân Băng thì một chút rắm cũng không dám phóng. Vì vậy Tần Mục nhìn thấy hai người tới thì Cận Tiểu Xuyên hơi hơi do dự, Vân Băng vứt bỏ yên tĩnh mặt ngoài, vỗ ót Cận Tiểu Xuyên một cái, Tần Mục cũng bởi vì Vân Băng phối hợp cho nên nghe được bí văn cực lớn.

Bởi như vậy tình thế nhanh chóng đảo ngược lại. Tần Mục vội vàng điện thoại cho Tần lão gia tử, hai người trong điện thoại chế định Tần lão gia tử lập tức giả bộ thân thể không được tốt, sau đó kéo mình ra khỏi chuyện này, cũng có thể dựa vào đó tuyên bố sinh bệnh, lặng yên bày mưu nghĩ kế.

Tần Mục mang tin tức nhận được từ chỗ Cận Tiểu Xuyên giảng thuật lại cho Tần lão gia tử nghe một lần, khiến lão gia tử oán hận vỗ bàn, tức giận nói:

- Bây giờ là năm nào rồi, Trung Quốc phải ngăn cản chuyện này, không thể ngờ hiện tại người ta thấy lợi quên đi chức trách của mình, tim và mông nóng rồi! Bọn họ đều cho rằng lão tử sống vướng bận, muốn vượt qua ta làm việc đây mà.

Tần Mục vội vàng khuyên lão gia tử hạ hỏa, đừng giả bộ bệnh lại vì tức mà sinh bệnh. Bởi vì sự kiện này hệ tới xí nghiệp bên ngoài, tất cả tầng quan hệ chắc chắn hải quan trốn không thoát quan hệ, vì thế lão gia tử và Tần Mục thương lượng lần này nên hành động như thế nào, mang chuyện trong đó suy nghĩ thấu đáo, tranh thủ nhân cơ hội nào hốt gọn một mẻ.

Đến cuối cùng ánh mắt lão gia tử sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nói ra từng chữ:

- Cháu muốn làm thế nào?

Vấn đề này Tần Mục trên đường trở về đã cân nhắc phi thường rõ ràng, nhìn thấy gia gia đang chờ đợi, Tần Mục há mồm nói ra:

- Gia gia, cháu muốn quay lại Lan Trữ!

Lan Trữ, nơi này lập tức trở thành khu vực tâm bão trọng yếu, bây giờ trở về phải gánh chịu thủy triều và giông bão. Lão gia tử lắc đầu, biết rõ Tần Mục đang đối mặt với cục diện gì, nhưng hắn cũng không hy vọng Tần Mục biết khó mà lui, quan trận đánh nhau sinh tử thường thương ảnh hưởng tới con đường làm quan cả đời.

- Có tính toán gì hay không?

Tần Mục vẫn biểu hiện trầm ổn, lão gia tử biết rõ hắn sẽ không xúc động nói ra những lời như vậy, nếu không có biện pháp thì Tần Mục sẽ không dễ dàng động.

Tần Mục gật gật đầu, khóe miệng cong lại, lúc này tinh nghịch nói:

- Gia gia, đời này cháu thích nhất là gõ đám người ngaoij quốc, chuyện tốt như thế nếu cháu không đi thì sợ rằng không ai phát hiện túi của đám người này đang căng phồng đấy.

Tần lão gia tử nghe kế hoạch của Tần Mục thì trong ánh mắt tinh quang bắn ra, dù hắn gian nan vất vả nhiều năm cũng không khỏi thở dài kế hoạch của Tần Mục hung ác cùng độc ác, lại kín kẽ không thể nói gì. Người trong chính đàn bình thường mặt ngoài hòa thuạn tươi cười như con cừu non nhu thuận, chỉ cần thời điểm sinh tử sẽ động dao búa ngay, đây chính là người làm quan hợp cách, rất hiển nhiên Tần Mục đã nắm được yếu quyết trong đó, lão gia tử có chút mệt mỏi nằm xuống, yên tâm nói ra:

- Mấy ngày nay rốt cục có thể ngủ ngon được rồi.

Tần Mục đắp chăn cho lão gia tử, lại cẩn thận nhìn chung quanh, lúc này mới nhẹ giọng nói:

- Gia gia, huyện Lan Trữ cần ổn, thành phố Đằng Long càng cần ổn.

Lão gia tử không có trả lời Tần Mục, nhẹ nhàng ngáy vang. Tần Mục đứng ở đầu của lão nhân, nhìn xem lão nhân lâm vào ngủ say mới lặng yên rời phòng.

Buổi tối hai mươi chín tháng chạp Tần Mục cáo biệt Ông Văn Hoa, lặng yên ngồi đoàn tàu đêm đi tới huyện Lan Trữ, không như mặt trời ở kinh thành, nơi này đã sáng hơn nhiều lắm.

Đoàn tàu chạy tới hừng đông, thập niên 90 xe lửa cũng không chen chúc như mười năm sau, huống hồ đã là cuối năm, có thể trở về nhà thì sớm về nhà. Trong thùng xe của Tần Mục không có bao nhiêu người, ngược lại lộ ra không khí phi thường quạnh quẽ. Tần Mục khoác áo da đi qua lại trên đường.

- YAA.A.A.., anh!

Đột nhiên một tiếng kêu vang lên, đầu vai của Tần Mục có người tới vỗ nhẹ. Tần Mục mờ mịt quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt xinh xắn nhìn mình, hai mắt chính tràn ngập mừng rỡ nhìn hắn.

- Thật là anh nha, thời điểm này còn ngồi xe lửa, muốn đi Lan Trữ sao?

Dương Yếp đang mỉm cười với hắn, tâm thần Tần Mục vui sướng không ít. Nghĩ đến cuộc đời như giấc mộng. Tần Mục nhìn qua Dương Yếp cười nói:

- Không nên nói tôi, cô thì sao?

Thần thái Dương Yếp vô cùng mừng rỡ, thấy Tần Mục thì nàng cảm thấy nội tâm nóng như lửa đốt. Từ khi trải qua chuyện náo động trong phòng ca múa thì hai người không còn gặp nhau, chuyện này làm nội tâm Dương Yếp buồn lo vô cớ, không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Hai người cười cười nói nói, đoạn đường xe lửa hơn mười tiếng này cũng không có gian nan. Dương Yếp nói cho Tần Mục nghe, ở kinh thành có một công ty giải trí đang dò xét huyện Lan Trữ và sau khi nghe nàng hát liền mời nàng đến kinh thành phát triển. Tần Mục thấy trên mặt của nàng buồn rầu khó che dấu, liền thuận miệng hỏi tên công ty đó là gì. Dương Yếp khoát khoát tay, nói công ty kia rất bẩn, bị nàng ném đi như rác rưởi, không muốn nhắc tới, Tần Mục cũng không nghe được tên của nó.

Dương Yếp giật mình che miệng nhỏ nhắn lại, lập tức trừng mắt nhìn qua Tần Mục, trong mắt dường như có nước mắt lưu chuyển. Tần Mục cười nói:

- Cô không nên đi tới nơi đó, bên trong có chút không sạch sẽ.

Hắn tự nhiên sẽ không nói cho Dương Yếp nghe, vừa rồi hắn đã từng nói qua với người nọ mười năm sau có một minh tinh nói ra quy tắc ngầm và bị bỏ tù.

Dương Yếp quyết định đã được Tần Mục khẳng định, cũng có chút ít vui mừng, lơ đãng hỏi thăm Tần Mục đến kinh thành có phải vì việc buôn bán không. Tần Mục mĩm cười nói chính mình đang chuẩn bị thành lập một công ty giải trí, mời Dương Yếp tới chống đỡ tràng diện, lúc này khiến Dương Yếp tươi cười yếu ớt, lại không tin Tần Mục nói.

Bánh xe cuồn cuộn chạy về thành phố Đằng Long, mỗi người một vận mệnh, con đường phía trước đi thế nào không ai nói trước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.