Tay trái của Tần Mục đang cầm ly rượu, đang chúc phúc con gái của Houston, đồng thời đưa tặng một tượng phật ngọc nhỏ Trung Quốc và giải thích tập trung của Trung Quốc. Nói điển cố "Nam bội Quan Âm nữ mang phật" khiến cô gái Mỹ hơn hai mươi tuổi cười liên tục, không ngừng nói cho Tần Mục đây là quà sinh nhật có ý nghĩa. Houston bảo con gái mang tượng phật lên cổ, cô bé chào Tần Mục thi, liền chạy đi khoe với bạn của mình.
Vũ hội hôm nay Houston là chủ nhân, tự nhiên sẽ không đặt quá nhiều tinh lực lên người Tần Mục, liền giao nhiệm vụ cho Warren Hughes tiếp đãi Tần Mục, chính mình đi chào khách mời.
- Nước Mỹ đúng là quốc gia thú vị, hoan nghênh đi vào nước Mỹ.
Warren Hughes không có câu nệ gặp mặt buổi sáng, ngược lại mang theo nụ cười tự tin và thủ đoạn ngoại giao. Đây là nước Mỹ tôn vinh mình, không có khiêm tốn và cung kính của Trung Quốc, bọn họ muốn phóng thích năng lực của mình thỏa thích, luôn luôn nhận biết mình là cao tầng. Giống như chủ nghĩa anh hùng trong phim Hollywood, cũng là tính cách có xu hướng tiến công mãnh liệt của bọn họ.
- Trung Quốc là quốc gia có văn hóa xa xưa, hy vọng chúng ta có thể liên hoan tại Trung Quốc.
Tần Mục nhún nhún vai, nhìn Warren Hughes bày ra tư thế không thể làm gì.
- Tôi là người quen ẩm thực, đồ ăn của nước Mỹ không quá hợp khẩu vị của tôi.
Tần Mục phản kích rất sắc bén, làm cho Warren Hughes có chút xấu hổ giơ chén rượu lên.
Trong biệt thự của Houston có bãi cỏ lớn, ở bên trong đông đúc bên ngoài vắng vẻ, làm cho phiến cỏ xanh như mùa xuân. Mỗi nữ nhân đều mặc quần áo dạ hội lộng lẫy, thỏa thích hiển lộ mình trước mặt nam nhân. Trong một bể bơi không có có mấy người đang vui đùa, làm cho Tần Mục cảm thấy bầu không khí ngoại quốc thập niên 90 quá cởi mở. Warren nhìn thấy ánh mắt Tần Mục nhìn vào bể bơi, tâm thần kích động, giống như phát hiện ra nhược điểm của Tần Mục. Những nữ nhân này là do hắn an bày, cũng muốn nhìn xem Tần Mục có háo sắc hay không. Rất rõ ràng trong mắt hắn Tần Mục vẫn là tiểu tử chưa hiểu thế sự, nhìn thấy mỹ nữ phong tình dị quốc thì con mắt sáng lên.
Kỳ thật trong suy nghĩ của Tần Mục đang muốn làm cách nào dẫn kỹ thuật của nước Mỹ tới Trung Quốc, do đó tăng nhanh quá trình phát hiển kỹ thuật của Trung Quốc, bố cục của hắn rất lớn, nhưng không thể làm trong thời gian ngắn được, Tần Mục cũng tận hết sức lực.
Sắc trời đã tối hẳn, khách mời của Houston tấp nập. Lúc đi tới vũ hội thì phát hiện chiến hữu thân mật của thị trưởng là Warren Hughes đang đứng bên cạnh nam tử Châu Á, nhao nhao lộ ra thần sắc nghi hoặc, châu đầu ghé tai nghiên cứu thảo luận thân phận của Tần Mục. Đối với chuyện này Tần Mục đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thân phận của hắn mẫn cảm, nhưng đồng thời cũng muốn tiếp xúc với lòng nghi kỵ của nước Mỹ. Chuyện ở Los Angeles đã nói rõ, Trung Quốc là nơi thần bí được đăng lên mặt bái của nước Mỹ, thị trưởng Los Angeles đang tỏ quan hệ hữu hảo với thành phố Đằng Long, lập tức được cơ quan quốc gia tán thành, nói rõ nước Mỹ quá cần thị trường để chuyển dời chỉ trích trong nước ra ngoài.
Tần Mục nâng chén với các khách mời, không cần có người giới thiệu, phong độ nhẹ nhàng của hắn hiện ra trước mặt mọi người, thậm chí còn khiến nữ nhân Mỹ nói "Nam nhân anh tuấn", muốn tìm cơ hội nói chuyện với Tần Mục, nhưng mà đều bị Warren Hughes dùng ánh mắt giết người bức lui, nếu Tần Mục tiếp xúc lãng mạn trăng hoa tuyết nguyệt với đám nữ nhân, cũng phải là đối tượng do Warren Hughes xếp đặt thiết kế.
Thời điểm này thị trưởng Houston cùng hai nam nhân gương mặt Châu Á đi tới. Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào, bọn họ quả nhiên là tới đây. Khóe miệng của Tần Mục hiện ra một tia vui vẻ hàm xúc, xem thần thái trong mắt Vương Hải Đào nhảy lên. Tần Mục quả nhiên biết tên này có chuẩn bị mà tới, vậy mà muốn quấy bầu trời Seattle gió nổi mây phun. Vương Hải Đào liếc mắt nhìn qua Lạc Minh Huy, nhìn hắn và nói xin lỗi với Houston, giơ chén rượu với Tần Mục.
Lực chú ý của Warren Hughes bị Lạc Minh Huy hấp dẫn, trong hai đảng ai cũng biết người kế nhiệm thị trưởng chỉ có hắn và Lạc Minh Huy, với kẻ thù chính trị này hắn vẫn cẩn thận ứng phó. Tần Mục giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì nhìn Warren Hughes nói ra:
- Warren tiên sinh, tôi đi ra ngoài chút, ngài có chuyện gì có thể làm, tôi và bạn cũ ôn chuyện.
Nói xong Tần Mục mặt mày hớn hở nhìn qua Vương Hải Đào, ánh mắt Warren Hughes chớp liên tục, cuối cùng nhất có chút lắc đầu, đi qua hướng thị trưởng.
Tần Mục cùng Vương Hải Đào cạn chén, kích động mang theo mê huyễn, rượu đỏ sóng sánh, Vương Hải Đào thở dài nói đầy thâm ý:
- Tha hương ngộ cố tri, hai hàng nước mắt. Tần bí thư, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau lần nữa, lại nằm trong bố cục của người Mỹ.
Tần Mục nhắm một chút rượu đỏ, gật đầu nói:
- Ổ vàng ổ bạc còn kém ổ chó của mình, trăng của nước Mỹ cũng không tròn hơn Trung Quốc bao nhiêu.
Hai người nhìn nhau cười cười, sau đó đi tới biên giới bể bơi. Tần Mục cúi đầu suy nghĩ xâu xa nhìn qua đám nữ nhân ở bể bơi, nữ hài có lá gan lớn mời Tần Mục khiêu vũ, đều bị hắn uyển chuyển cự tuyệt.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Tần Mục nhìn qua Vương Hải Đào những ngài này có dấu hiệu già đi, thở dài nói ra:
- Ông tới không phải lúc.
Vương Hải Đào cười cười, che dấu khiếp sợ trong lòng. Hắn trải qua một đoạn thời gian rất dài phân tích mới phát hiện mình phạm sai lầm lớn, cho dù trong lòng của hắn có xấu hổ thì thế nào, các đại lão ở kinh thành chẳng thèm quan tâm lâu la như hắn, cho dù ở địa phương có ngàn vạn quan hệ cũng chẳng làm gì được Tần Mục. Nhưng mà Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng cường thế làm cho hắn như chim sợ cành cong, sợ có một ngày Tần Mục nhìn mình khó chịu sẽ cho súng máy bắn mình. Nhưng mà Tần Mục vẫn là người trong quan trường, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm cải biến quy củ mang an nguy chính trị của mình đi giải quyết hắn. Trong chính trị cất dấu quá nhiều thỏa hiệp và liên hiệp, sự nghiệp quan trường này Vương Hải Đào ngây ngốc hơn ba mươi năm, thậm chí có một chút chuyện hắn không nhìn thấu.
Nghe Tần Mục nói vậy thì Vương Hải Đào đã hiểu Tần Mục xác thực không có ý động tới hắn, con đường này là Vương Hải Đào mang bình ép vào tuyệt cảnh. Tần Mục nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy là vì con đường sau này của hắn, tất nhiên sẽ cho Tỉnh ủy thị ủy một câu trả lời. Vương Hải Đào lắc đầu, móc tóc muối tiêu đã nhiều, giống như lão nhân đã hiểu sự đời nhấp nhô. Vương Hải Đào uống chút rượu, phát hiện lòng tràn ngập phiền muộn không có tán đi, tiếp theo ngửa cổ lên trời uống cạn chén rượu.
Tần Mục cười một cái, cũng không có ngăn cản Vương Hải Đào. Vương Hải Đào người này thất bại thì thất bại trong lòng tham mà không dám gánh chịu. Là người sẽ có lòng tham, cho dù là Phật tổ cũng không có ngoại lệ, thế nhưng mà hắn khiếm khuyết chính là năng lực tham xảo diệu. Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, đây chính là quy tắc ngầm trong việc làm quan ở đời.