Thanh Quan

Chương 336: Chương 336: Thu lưới bắt cá lớn. (5)




Huống hồ Tần Mục lần này đi nước Mỹ nguyên nhân gì Vạn Hữu Niên rất rõ ràng, một tính danh ẩn ẩn hiện ra trong lòng của hắn, làm cho Vạn Hữu Niên rút thuốc lá ra hút mấy hơi, không ngừng đi qua lại suy nghĩ trong phòng.

Từ những sợi dây mờ ám kia không ngừng xâu chuỗi nối lại với nhau, xuyên qua các mê hoặc, các đầu mối này đều chỉ thẳng vào Tần Mục. Từ khi làm chủ tịch thành phố thì Vạn Hữu Niên đã tiếp xúc không ít chuyện, cũng biết bí thư thị ủy Cận Thương Giang có chỗ dựa là con rể Tần gia Cao Phái.

Nhưng Cao Phái đã rời khỏi tỉnh Bắc Liêu nửa năm, như vậy Cận Thương Giang không có hậu trường nên sớm bị người trong tỉnh điều đi từ lâu, tại sao còn có thể thủ ở thành phố Đằng Long này lâu như thế. Trước kia Vạn Hữu Niên cho rằng đây là năng lực Cận Thương Giang mạnh mẽ và được cấp trên khẳng định, hiện tại xem ra chuyện này không phải như vậy, dù sao trên đời này có thiên lý mã nhưng không có Bá Nhạc thứ hai, thiên lý mã tới cuối cùng vẫn phải chết. Rốt cuộc là ai bảo hộ Cận Thương Giang?

Đáp án này quá sinh động rồi, Vạn Hữu Niên tin tưởng vững chắc mình sẽ không đoán sai. Bởi vậy từ khi Tần Mục đi vào huyện Lan Trữ thì nghe nói hắn học từ trường huấn luyện cán bộ thanh niên đi ra, chỗ đó người bình thường có thể đi vào sao? Người tốt nghiệp trong trường này ra lại bị phân phó tới chỗ phức tạp như Bắc Liêu này, còn đảm nhiệm chức phó chủ tịch chủ quản kinh tế, hương vị trong đó Vạn Hữu Niên triệt để nhìn thấu.

Cận Thương Giang không bị người ta động, rõ ràng chính là muốn trải đường cho Tần Mục. Hắn bị suy nghĩ của mình hù sợ rồi, hắn sợ hãi tới mức rớt điếu thuốc xuống mà không biết. Phỏng đoán này tuy lớn mật thế nhưng mà không có điểm nào không hợp lý. Vạn Hữu Niên lại liên tưởng đến họ của Tần Mục, cái họ Tần này vô cùng mẫn cảm.

Bỗng nhiên Vạn Hữu Niên đứng lên và mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn biết rõ chuyện này phải làm cẩn thận, bằng không hắn có thể rơi đài như chơi, biểu lộ thất kinh của hắn rất khó dấu. Hắn nhanh chóng so đo quan hệ lợi hại trong đó, cuối cùng nhất khẽ cắn môi lầm bầm lầu bầu nói ra:

- Địch nhân, đó là tạm thời; bằng hữu cũng không phải tuyệt đối.

Nói xong hắn nhanh chóng đi ra cửa, phân phó thư ký lập tức chuẩn bị xe, hắn muốn đích than đi tới huyện Lan Trữ.

Cùng lúc đó trong thường vụ của huyện Lan Trữ trừ Tần Mục, Lưu Đại Hữu, Lôi Bình Xuyên ra thì toàn bộ đều có mặt, bí thư huyện ủy Chu Văn Bân từ khi trở về đã ra lệnh phải xử lý nghiêm chuyện làm hàng nhái này, muốn thừa dịp quốc gia đối tiến hành thăm dò địa chất của huyện Lan Trữ, tiến hành loại bỏ những xí nghiệp đầu tư nước ngoài ở huyện Lan Trữ này, các ngành chức năng trong huyện phải kiên trì làm việc cho xong. Chu Văn Bân tỏ vẻ đây là chiến đấu gian khổ, chỉ cần đứng vững trước áp lực thì huyện Lan Trữ tất nhiên hoan nghênh đầu tư tới, đồng thời cũng vì hành động này của huyện Lan Trữ làm trụ cột cho bước tiếp theo. Về phần bước tiếp theo là cái gì thì Chu Văn Bân cũng không nói gì, mọi người cũng không hỏi thăm.

Tần Mục tất nhiên sẽ không quan tâm những chuyện này, Chu Văn Bân đã tỏ thái độ ở nhà xưởng, sau khi trở về tự nhiên sẽ có lí do thoái thác. Xe của Tần Mục chạy tới nahf của Lôi Bình Xuyên ở lại, Tần Mục bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe thể thao khiến người ta chú ý cũng đậu ở đó. Ấn tượng duy nhất của hắn chính là xe thể thao này có lắp đặt mui xe, nhìn qua chẳng ra gì cả.

Nàng tới sao? Mang tâm tư như vậy Tần Mục gõ cửa nhà Lôi Bình Xuyên. Cừu Tiểu Bằng lái xe trở về tòa nhà chính phủ. Hắn không về nhà nhưng Cừu Tiểu Bằng lại phải trở về, hắn muốn cho đám người kia liều thuốc an thần, nên nói như thế nào thì Tần Mục không có dạy Cừu Tiểu Bằng, hắn tự nhiên biết rõ đúng mực.

Lôi Bình Xuyên mặc áo khoác kiểu cũ đi ra mở cửa, thấy là Tần Mục thì vừa cười vừa nói:

- Tiểu Tần ah, anh đoán xem hôm nay ai tới đây nhé.

Hai người bình thường nói chuyện với nhau không nhiều lắm, Lôi Bình Xuyên hoàn toàn ủng hộ Tần Mục đã được người ta biết rõ. Hôm nay lần đầu gặp mặt ở nhà riêng thì tác phong quân nhân của Lôi Bình Xuyên hiện rõ. Tần Mục đả kích những thủ đoạn làm ăn không hợp pháp cho nên hắn rất thích.

Tần Mục cũng lơ đễnh, ném bỏ khí thế của phó bí thư đi, hắn là thanh niên hiện đại cúi chào, nói:

- Lôi bí thư, anh không nói thì tôi cũng biết, nha đầu Hàn gia chạy tới đây đúng không?

Lôi Bình Xuyên cười ha ha, Hàn gia vẫn nói với hắn buổi chiều phải phái bộ đội vũ trang che mắt người khác cho huấn luyện viên bộ đội dã chiến tới đây, hắn phải trực tiếp tiếp đãi Hàn Tuyết Lăng tới huyện Lan Trữ này, thời điểm này Lôi Bình Xuyên mới biết thì ra Tần Mục chính là cháu rễ của Hàn gia lão thủ trưởng, nhất thời hiểu rõ mình ủng hộ hắn cũng không sai.

Lôi Bình Xuyên nhất thời cười ha hả, vỗ vai Tần Mục đưa hắn vào, sau đó đóng cửa cài khóa, cười nói:

- Vừa vặn có cơ hội chúng ta nên uống đi.

Một thủ trưởng võ trang, một phó bí thư huyện ủy hai mươi ba tuổi lại xưng huynh gọi đệ, chẳng khác nào kết thành liên minh không thể phá nổi, Tần Mục tự nhiên vui vẻ tiếp nhận, trong giọng nói mang theo ngữ khí hài hước:

- Cũng đừng, tửu lượng của tôi không kém, cũng không kém gì Lôi lão ca.

Những lời này xác định quan hệ của hai người, hai người cười ha hả, thập niên 90 còn chưa có nhiều nhà cao tầng như thế, cái gọi là nhà chỉ là một cái sân và một gian nhà nhỏ mà thôi.

Hai người nhỏ giọng thì ở cửa sổ phía bắc có một cánh tay nhỏ nhô ra, Hàn Tuyết Lăng như cười mà không cười nhìn qua Tần Mục, trên đôi mắt xinh xắn hiện ra thần thái phức tạp, nhìn qua hai người hô:

- Hai người thật là giỏi, đứng bên ngoài không sợ lỗ tai đông lạnh à.

Tần Mục nghiêm sắc mặt, giọng thầm thấp nói:

- Sao dám nói vậy với Lôi đại ca hả?

Cũng không phải thập phần trách cứ Hàn Tuyết Lăng, hắn chỉ cảm thấy Hàn Tuyết Lăng nếu không phải hôn thê của mình, mọi thứ phải dùng hắn làm chủ, đây là điển hình đại nam tử quấy phá.

Lôi Bình Xuyên khoát khoát tay cười nói:

- Cũng đừng nói, ai cũng biết Hàn thượng tá hổ phụ vô khuyển nữ, lần này có thể tới chỗ của tôi thì tôi thắp đèn tìm còn không thấy đấy.

Tần Mục kinh ngạc đánh giá Hàn Tuyết Lăng, không thể tin được hỏi:

- Như thế nào, lại thăng chức?

Hàn Tuyết Lăng lập tức cảm giác lòng tự tọng của mình được thỏa mãn, trong lỗ mũi cao ngạo hừ một tiếng, eo nhỏ thẳng tắp, cái áo tuyết không thể che bộ ngực đầy đặn của nàng, nhìn Tần Mục nói ra:

- Được rồi, biết rõ cô là đại cô nương, nếu như có tay nghề thì nhanh đi nấu vài món cho tôi và Lôi lão ca nhắm rượu, nếu không có tay nghề...

- Phi!

Hàn Tuyết Lăng oán hận dậm chân, quay người bỏ chạy vào trong nhà.

Tám giờ tối ba mươi tháng chạp, tiệc tối tết âm lịch cũng mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.