Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 109: Chương 109: Nhà Bác Cả Cực Phẩm (Tiếp)




Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Đặng Tuyết Trinh đã nói liến thoắng như bắn súng liên thanh.

“Đều là chị em trong nhà với nhau, lại là con gái, cháu ở một mình cũng không an toàn, có chị Hiền ở cùng, hai chị em có thể chăm sóc cho nhau.

Lúc cháu ốm đau nếu có chị ở bên cạnh thì bố mẹ ông bà ở nhà cũng an tâm hẳn.”

Đặng Tuyết Trinh không hổ gừng càng già càng cay, nói chuyện cũng đủ lý lẽ, còn đều là lời hay, một hai câu, đến câu thứ ba cũng đều là muốn tốt cho cháu gái là cô.

Nếu như cô cứng rắn nói lời từ chối, chắc chắn sẽ bị chụp cái mũ không hiểu chuyện, hẹp hòi cho mà xem.

Nghĩ một chút, cô mới cười nói.

“Bác gái, cháu ở một mình đã quen, nếu chị Hiền đến ở cùng thì cháu sẽ không thoải mái.

Bác cũng biết đấy ạ, cháu và chị ấy từ nhỏ đến lớn cũng không có hợp nhau.”

Minh Hiểu Khê cố gắng uyển chuyển mà từ chối.

Nhưng Đặng Tuyết Trinh lại làm như nghe không hiểu, bà ta nắm lấy tay cô, giọng nói ngọt đến chảy cả mật.

“Ôi! Cái con bé này, cháu nói gì vậy, bây giờ các cháu lớn rồi, cái Hiền nhà bác cũng rất hiền lành hiểu chuyện.

Cháu yên tâm đi, hai chị em nhất định sẽ thân nhau. Cháu ở cùng con bé nhiều sẽ thích con bé ngay thôi.”

Bà ta vừa nói vừa cười, còn vuốt vuốt tóc Minh Hiểu Khê.

Rồi như nhớ ra chuyện gì, bà ta lại càng cười thêm tươi hơn. Ngôn Tình Xuyên Không

“Thật ra thì anh Bách của cháu cũng sắp lên trên đó học, nó học kỹ thuật đấy.

Mà tính thằng Bách ham chơi, bác sợ nó sao nhãng việc học, nên muốn hai chị em nó ở cùng nhau, nên con Hiền năm nay không thể ở ký túc xá nữa.

Nhà cháu rộng như vậy, cháu cho cả hai anh chị đến ở cùng luôn nhé...”

Minh Hiểu Khê trợn mắt há mồm, không thể tin nổi những gì mình đang nghe.

Bà bác này giả ngu thật tốt, một mình Minh Thu Hiền cô còn chưa đồng ý.

Bây giờ còn muốn nhét thêm Minh Gia Bách, nhìn cái biểu hiện này của bà ta là đang muốn cứng rắn nhét người đến nhà cô đây mà.

Cô cười tránh khỏi cái tay đang vuốt tóc mình của bà ta, nói.

“Bác gái. Nhà của cháu chỉ có hai phòng thôi, hai anh chị đến ở cùng, cháu sợ không đủ chỗ...”

Đặng Tuyết Trinh nghe cô nói, vẫn trưng ra bộ mặt không sao cả.

Ba ta như đã biết cô sẽ nói những gì, vỗ vai cô cười lớn.

“Ôi dào ôi! Bác còn tưởng là chuyện gì chứ! Cháu với cái Hiền đều là con gái cả, hai chị em ở chung một phòng, thằng Bách nhà bác ở một phòng là được rồi, không phải sao?”

Đỗ Bảo Tuyền vẫn luôn lắng tai nghe, ngại chuyện chị em dâu nên không lên tiếng.

Nhưng bà thực sự không thể nghe thêm nữa.

Nhà là nhà của bà mua cho con gái, người chị dâu này còn chưa hỏi qua bà đã muốn để con mình đến ở.

Lại còn muốn cướp phòng của con bà sao. Nhưng dù muốn chửi thẳng mặt bà ta, bà cũng cố nhịn xuống, tìm lời uyển chuyển mà nói.

“Chị dâu, con bé Hiểu Khê nhà em tính tình nóng nảy không dễ ở chung.

Với lại cháu Bách là con trai, mấy đứa ở chúng nó ở với nhau em e là không tiện.

Em nghĩ, nếu hai bác muốn hai đứa nhà mình ở cùng nhau, vậy thì nên thuê nhà cho chúng nó ở mới phải...”

Đặng Tuyết Trinh còn đang nắm tay của Minh Hiểu Khê, nghe Đỗ Bảo Tuyền nói thì quay phắt người sang, trừng mắt nhìn em dâu.

Bà ta cười gằn một tiếng, nghiến răng.

“Thím nói thế là có ý gì? Thím không muốn cho các cháu nó ở nhờ có phải hay không.

Tôi biết nhà tôi không bằng nhà thím.

Nhưng dù sao cũng là người một nhà với nhau.

Một mình con Hiểu Khê ở căn nhà rộng như vậy, cho anh chị nó ở cùng thì có làm sao nào... Sao thím lại hẹp hòi như vậy?”

Đỗ Bảo Tuyền hận không thể lao lên đánh chết người chị dâu già mồm cãi láo, át lý trước mặt này.

“Chị dâu, không phải em không cho các cháu ở nhờ mà là thực sự...”

Không chờ Đỗ Bảo Tuyền nói xong, Đặng Tuyết Trinh đã bắt đầu gào lên.

“Được, được, nếu thím khinh khi nhà tôi như vậy, sợ con tôi làm bẩn nhà con thím, làm phiền con thím, vậy tôi đây cũng không dám nhờ vả gì nữa.

Cứ để hai đứa nó cực khổ ở ký túc xá đi. Còn mẹ con thím cứ ôm khư khư cái nhà rộng, sống một mình cho sướng, từ nay cũng đừng ngọt nhạt, tỏ ra mình tốt bụng, chị chị em em nữa, xem như tôi nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ con nhà thím rồi.”

Nghe Đặng Tuyết Trinh nói những lời này, Minh Nhã Quyên thật sự không thể nhịn được nữa.

“Haha... Nghe xem chúng ta nghe được cái gì thế này.

Đặng Tuyết Trinh, da mặt chị thật là dày đó. Chị dựa vào cái gì mà muốn để cho con gái, con trai mình đến ở nhà của Hiểu Khê.

Chị muốn nhờ người khác, nhưng khi người ta không đồng ý thì nhảy bổ lên chửi mắng.”

Bà liếc bà ta một cái đầy khinh thường.

Đặng Tuyết Trinh bị Minh Nhã Quyên mắng cũng chẳng vừa.

Bà ta vốn dĩ cũng nhìn cô em chồng này không thuận mắt từ lâu rồi.

Bà ta xấn xổ đứng dậy, hai mắt trợn lớn, hung hăng xắn tay áo lên cao, hùng hổ như muốn đánh nhau đến nơi rồi.

“Tôi chửi đấy thì sao, tôi nói thẳng mặt chứ chẳng thèm nói sau lưng đâu nhá.

Người trong nhà thì tôi mới nhờ thôi. Chứ các người tưởng là tôi báu bở lắm khi cho con trai, con gái bảo bối đến ở nhờ hả.

Nói cho mấy người biết, con tôi không ở chỗ của mấy người thì vẫn sống tốt nhé.”

“Vậy thì chị để con nhà chị thuê trọ ở ngoài đi, chứ khăng khăng muốn đến ở nhà của con bé Hiểu Khê làm gì?”

Minh Nhã Quyên hừ lạnh, khinh thường mà mỉa mai.

Đặng Tuyết Trinh sắc mặt đen lại, bà ta đuối lý nhưng vẫn cố gân cổ lên, hất cằm sau đó còn thô bỉ mà phỉ một ngụm nước miếng.

“Phì...”

“Hừ! Mang tiếng là anh em như thể tay chân đấy, mà nhờ có tý cũng khó khăn.”

Bà ta càng nói tông giọng càng cao thêm mấy phân.

“Để một lát nữa cả nhà đông đủ, để tôi hỏi ông bà cho nó rõ xem, xem ông bà nói như thế nào về cái sự ích kỷ này.

Xem các người có coi chúng tôi là người một nhà, anh em đùm bọc hay không...”

Minh Nhã Quyên càng nghe càng thấy tức, muốn xông lên cào nát mặt cái bà chị dâu hãm này.

“Chị thử nhìn lại mình xem, chị có bộ dáng của người đi nhờ ngườikhác hay không. Hay là đang ra lệnh, ra lệnh người ta không nghe thì già mồm mà chửi.

Bộ chị tưởng, chị to mồm hơn là chị thắng hả? Đến đây tôi với chị cùng hét, để xem ai to mồm hơn ai. Chị tưởng mỗi mình chị biết chửi người hả?

Đến đây!!!”

Vậy là hai bên lao vào mà chửi nhau. Đỗ Bảo Tuyền nhức đầu, kéo lấy Minh Nhã Quyên.

“Thôi cô út! Nếu chị ấy đã nói đến vậy rồi thì cứ để cho hai đứa ở là được, người một nhà, đừng vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau không có hay.”

Minh Nhã Quyên nhìn Đỗ Bảo Tuyền hận rèn sắt không thành thép mà nói.

“Chị cứ nhân nhượng chị ta như vậy, chị ta càng được nước lấn tới.

Chị có nghĩ đến con bé Hiểu Khê nó khó chịu không!”

Minh Nhã Quyên càng nghĩ càng bất mãn, liếc mắt nhìn mấy mẹ con nhà kia, cười lạnh.

“Không biết chừng chị có lòng tốt, cho bọn chúng nó ở nhờ, bọn chúng nó cũng chẳng biết ơn chị đâu.

Khéo còn bắt nạt con gái chị, rồi tu hú chiếm tổ chim khách ấy chứ.”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.