Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 108: Chương 108: Nhà Bác Cả Cực Phẩm




Nhà ông bà nội của Minh Hiểu Khê là kiểu nhà gỗ ba gian truyền thống, xung quang nhà trồng rất nhiều cây ăn quả.

“Ông bà ơi! Con về rồi!”

Minh Hiểu Khê đẩy cổng đi vào trong nhà, gọi lớn.

“Đứa nào đấy?”

Bà nội cô từ trong nhà đi ra, môi móm mém nhai trầu.

Vừa nhìn thấy cháu gái đã vui vẻ.

“Hiểu Khê hả?”

“Dạ...”

Minh Hiểu Khê cười, chạy tới ôm lấy bà.

“Bà nội... Con nhớ bà lắm, lắm...”

Bà cưng chiều trỏ trán cô, mắng yêu.

“Cha bố nhà cô, chỉ được cái dẻo mỏ thôi. Thế về lâu chưa?”

“Con mới về lúc trưa bà ạ!”

Cô cùng bà vào trong nhà, nhìn căn nhà gỗ ba gian của ông bà trong lòng vô cùng ấm áp, bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ lại ùa về.

“Bà ơi!”

Bên ngoài có tiếng người gọi, Minh Hiểu Khê đứng dậy, đi ra ngoài xem là ai đến.

“Là chị Hiền con nhà bác cả bà ạ.”

Thấy người đến cô nói với bà, sau đó chạy ra sân gọi.

“Chị Hiền!”

Minh Thu Hiền trên tay xách theo giỏ quà, nghe tiếng gọi thì ngước mắt nhìn, cả người hơi cứng lại, sắc mặt có chút khó coi nhưng rất nhanh đã được cô ta dấu đi.

“Hiểu Khê đấy à? Em về từ bao giờ vậy...”

Minh Hiểu Khê cũng nhìn thấy những biểu cảm kia của cô ta, nhưng cô làm như không để ý, cười nói.

“Em mới về lúc trưa chị ạ.”

Cô đối với người chị họ này rất không có tình cảm, bác cả cô học hành không tốt, tính toán cũng chậm lên sự nghiệp không thuận lợi.

Bác lại có hai đời vợ, Minh Hiểu Khê rất thân với Minh Thu Trà con gái do vợ trước của bác sinh, mà Minh Thu Hiền là con của vợ kế, từ nhỏ cô ta vẫn luôn bắt nạt Minh Thu Trà.

Minh Hiểu Khê thân với Minh Thu Trà, không thích Minh Thu Hiền, ngược lại Minh Thu Hiền cũng chẳng thích cô.

Vậy nên từ nhỏ hai người đã luôn không nhìn nhau thuận mắt.

Minh Thu Trà là người hiền dịu, lại là chị cả vẫn luôn nhường nhịn trước sau với Minh Thu Hiền, nhưng Minh Hiểu Khê lại khác, cô là em út trong nhà, tính tình không chịu thua thiệt, lại thích bênh người của mình, nên từ thủa bé nếu Minh Thu Hiền bắt nạt Minh Thu Trà thì đều bị cô dạy dỗ.

Minh Thu Hiền đã bị cô đánh không ít lần, đánh đến độ để lại bóng ma tâm lý cho cô ta luôn.

“Cái Hiền về đấy hả? Vào nhà đi...”

Bà nội ở trong nhà nói vọng ra.

“Vâng.”

“Vâng ạ...”

Hai người đồng thanh đáp, sau lại liếc nhau một cái rồi mới vào nhà.

“Bà nội, cháu có mua quà cho bà ạ...”

Minh Thu Hiền vừa vào nhà đã vội khoe khoang, đưa cho bà nội một hộp quà rất lớn.

“Ôi dào! Về thăm bà là được rồi, còn quà cáp làm gì cho tốn kém ra, chúng bay còn đang đi học thì làm gì có tiền...”

“Bà nội, cháu có tiền mà, cháu mới có học bổng, lại mới ra nước ngoài giao lưu học tập lên là phải mua quà về cho bà chứ ạ.”

Minh Thu Hiền vừa ôm lấy tay bà nội nói chuyện, vừa liếc xéo Minh Hiểu Khê, ý tứ nói.

“Cháu đi học vấn luôn cố gắng, còn ra ngoài làm thêm nữa, chứ mấy ai tốt số được như Hiểu Khê, bố mẹ có tiền, anh trai cũng làm ông chủ rồi, không cần lo nghĩ cơm áo gạo tiền...”

Bà nội nghe những lời này của cô ta chân mày khẽ nhíu lại, tránh thoát khỏi cái ôm của cô ta, tìm cái bô nhả đi bã trầu, lúc này mới lên tiếng.

“Chị em trong nhà sao cháu lại so sánh như vậy, có phải cháu muốn oán trách ông bà hay không đây?”

“Cháu không có ý đó đâu bà ơi...”

Biết mình đã hơi gấp gáp nên cô ta vội vàng cười lấy lòng.

Bà nội chỉ khẽ thở dài, bà biết đứa cháu nội này và mẹ của nó vẫn luôn ghen tị với con trai thứ hai, còn oán trách ông bà không công bằng.

Bao nhiêu năm không thay đổi được suy nghĩ, bà cũng không muốn nói gì nhiều nữa.

Minh Hiểu Khê cười khẩy một tiếng, thật đúng là không hổ danh con gái của bác Trinh, so với mẹ của chị ta còn muốn hơn trình rồi.

Buổi tối ông bà gọi tất cả con cháu đến ăn cơm.

Đỗ Bảo Tuyền cũng sang sớm để nấu cơm nước. Minh Đình Nhân nói có việc nên sang sau.

Cô út Minh Nhã Quyên cũng sang từ sớm, cùng với Đỗ Bảo Tuyền làm cơm.

Đôi chị dâu em chồng này từ trước tới giờ vẫn rất thân nhau, vừa làm việc vừa cười tíu tít.

“Con bé Hiểu Khê về còn chưa có sang nhà cô út đâu nhé.”

Minh Nhã Quyên vừa nhặt rau, vừa cười nói.

Minh Hiểu Khê làm nũng ôm cô út lấy lòng.

“Cháu vừa mới về mà, ngày mai nhất định cháu sẽ sang nhà cô út ăn vạ luôn.”

“Chị nói thật đấy nhé! Dạo này sao lâu rồi em không thấy chị vào game, không có chị em buồn muốn chết...”

Con trai út của Minh Nhã Quyên nghe Minh Hiểu Khê nói, đang bóc hành, nước mắt lã chã ngó sang hỏi.

Minh Hiểu Khê liếc cậu em một cái.

“Chị đi mùa hè xanh ở trong núi sâu rừng thẳm, mạng yếu nên không chơi được ý.

“Thằng nhóc thối, con chơi game mẹ còn chưa tính tội, ấy vậy mà còn dám rủ rê chị của con nữa hả?”

Minh Nhã Quyên hung hăng nhéo tai con trai. Hoàng Đăng Khôi la lên oai oái xin tha.

“Đau! đau! Mẹ ơi con sai rồi...”

Minh Hiểu Khê thương tình thằng em trai vội vàng cầu tình.

“Cô! Em nó học hành vất vả, chơi game chỉ là để giải trí thôi mà..

Không ảnh hưởng đến việc học là được mà cô.”

Minh Hiểu Khê vừa dứt lời, Minh Thu Hiền ở bên cạnh liền che miệng cười nhẹ, nói.

“Hiểu Khê suy nghĩ thật là thoáng, không như chị, thằng nhõi con Minh Gia Bách nhà chị mà chơi game là chị cho một trận ngay.

Aizzz!!! Vậy nên thành tích của nó lúc nào cũng đứng nhất lớp đấy thôi.

Chứ nào được thảnh thơi như Minh Khôi nhà cô út, tuy rằng học hơi giở nhưng thoải mái...”

Hoàng Đăng Khôi nghe Minh Thu Hiền nói móc thì cười lạnh, trào phúng mà trả lời.

“Vâng, em làm sao mà có thể so sánh với anh Bách được ạ.

Em thì chỉ biết chơi game giải sầu thôi chứ nào biết bay lắc là gì đâu.”

“Em...”

Minh Thu Hiền sắc mặt xám ngoét, không thể ngờ một thằng nhóc con mới 16tuổi lại có thể nói móc mình như vậy.

Tháng trước Minh Gia Bách đi theo đám bạn ăn chơi lên tỉnh vào bar còn cắn thuốc, bị công an bắt, chuyện lộ ra làm mất mặt cả nhà, tại sao cô ta lại quên chứ.

Minh Hiểu Khê huých khuỷu tay Hoàng Đăng Khôi, len lén nháy mắt giơ ngón tay cái khen ngợi cậu.

Hai vợ chồng bác cả Minh Đình Huy và con trai là Minh Gia Bách đủng đỉnh sang khá muộn.

Vừa vào đến của Đặng Tuyết Trinh mẹ của Minh Thu Hiền đã lên tiếng.

“Ôi! Chị bận quá nên sang có chút muộn, ngại quá lại để cho thím Tuyền với cô út sang làm hết cả. Vất vả cho thím và cô quá...”

Minh Nhã Quyên liếc Đặng Tuyết Trinh một cái, nói với Đỗ Bảo Tuyền.

“Nhìn xem, một cái bài này hát đến nhuần nhuyễn...”

“Kệ đi cô, cũng không phải lần đầu...”

Đỗ Bảo Tuyền cười nhẹ một tiếng, tay vẫn thoăn thoắt băm hành tỏi.

Minh Nhã Quyên cũng ậm ừ bỏ qua.

Nhưng đúng lúc này, khi vừa ngẩng đầu lên bà lại nghe thấy giọng Đặng Tuyết Trinh nói.

“Hiểu Khê cũng mới về hả cháu, nhìn cháu dạo này khác quá, ra dáng gái thành phố rồi, nghe nói bố mẹ cháu mua nhà cho cháu ở trên đó hả?”

Minh Hiểu Khê cười lễ phép trả lời.

“Vâng, cháu cũng mới về lúc trưa thôi ạ! Nhà thì bố mẹ cháu mới mua thôi ạ, ban đầu là thuê nhưng hai tháng trước cô chú chủ nhà đi nước ngoài, họ muốn bán hẳn, mà cháu ở đã quen rồi nên là mua luôn ạ.”

Đặng Tuyết Trinh nghe xong thì tỏ vẻ hâm mộ.

“Ui! Nhà có tiền có khác, thích là mua luôn...”

Bà ta nói đến đây thì khẽ thở dài.

“Haizzz...!!! Số cháu thật tốt, chứ không như con bé Hiền nhà bác, lớn lên cũng xinh đẹp có kém gì ai, học tập cũng tốt, chỉ trách hai bác kém cỏi chẳng thể mua nhà cho con bé.”

Bà ta hơi dừng lại, bất ngờ nắm lấy tay của Minh Hiểu Khê.

“Nghe nói nhà của cháu rất rộng, con bé Hiền ở ký túc cũng hơi bất tiện, đều là người một nhà, hay năm học tới này cháu cho chị Hiền ở cùng cháu nhé!”

“Ơ!”

Minh Hiểu Khê bị bất ngờ đến bật ngửa, thật không nghĩ đến bác dâu nhà mình lại nói như vậy.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.