Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Mỹ Vân níu anh lại, uể oải nói: “Tôi ăn không vô, chỉ hơi chóng mặt một chút, nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Trong cửa hàng Quốc Doanh ở thời đại này có thể bán món gì ngon chứ, hơn nữa nhà cô ngay tại Thượng Hải, đồ ăn ở đó phong phú hơn thành phố Du nhiều, mặc dù trong túi của Lưu Mỹ Vân có tiền, nhưng lần này về nhà cô không mua gì cả, mang theo không tiện thì không nói, mà ở đây không đầy đủ bằng Thượng Hải.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng Lục Trường Chinh lo lắng, bỗng nhiên nhớ đến thứ đồ cô nhỏ nhét cho anh trước khi đi, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng mở hành lý ra.
“Cô dùng cái này thử đi, xem có tác dụng không.”
Lưu Mỹ Vân đưa mắt nhìn, là một chai dầu cù là nhỏ, trên đó viết nó được sản xuất ở một nhà máy thuốc nào đó của Thượng Hải, mùi hương gay mũi lại nâng cao tinh thần, mới dùng mấy giọt cô đã cảm thấy khoẻ hơn nhiều, cảm giác buồn nôn trong dạ dày cũng đang dần dần giảm đi.
“Ừ, có tác dụng!”
Cuối cùng trên mặt Lưu Mỹ Vân dần dần khôi phục, đôi mắt giống như quả nho đen trong chiếc khăn quàng cổ lại trở nên sáng rực lần nữa.
“Tại sao trên người anh lại có cái này?” Lưu Mỹ Vân tò mò.
“Là cô nhỏ bỏ vào cho tôi.”
Lục Trường Chinh thấy cô đã có sức nói chuyện rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Sau này đi xa nhà, tôi đều sẽ mang theo cho cô.”
Ánh mắt đó không cần nói cũng biết chân thành tha thiết đến mức nào.
Lưu Mỹ Vân không kịp đề phòng mà bị làm cho cảm động, vừa định nói thật ra mình không hề yếu đuối như thế, thì một bác gái vẫn luôn hóng chuyện ở bên cạnh đột nhiên cười ha ha mở miệng: “Cô gái, chồng của cô đối xử với cô thật là tốt.”
“Vâng.” Lưu Mỹ Vân cười gật đầu, dù sao báo cáo kết hôn cũng đã được phê duyệt rồi, hai người bọn họ chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận kết hôn, cũng lười giải thích nhiều với người khác rằng bọn họ vẫn chưa kết hôn.
Lưu Mỹ Vân cảm thấy không quan trọng mà gật đầu, Lục Trường Chinh lại đỏ mặt một cách rất không có tiền đồ, hận không thể bay đến Thượng Hải nhận giấy chứng nhận kết hôn với Lưu Mỹ Vân, trở thành chồng danh chính ngôn thuận của cô ngay lập tức.
“Cô gái, trông cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều chàng trai theo đuổi, cậu ấy đối xử tốt với cô một chút cũng là chuyện nên làm.”
Cái máy hát của bác gái này vừa mở, thì không dừng lại được, miệng liên tù tì tóm lấy bọn họ nói chuyện không ngừng, hết khen Lưu Mỹ Vân rồi lại khen tới Lục Trường Chinh, khen xong thì bắt đầu nói đến việc nhà, hỏi lung tung này kia.
Lưu Mỹ Vân đang khó chịu hoàn toàn không muốn nói chuyện, sự chú ý của Lục Trường Chinh cũng đều dồn hết lên người Lưu Mỹ Vân, hoàn toàn không để ý tới những việc bên cạnh, còn bác gái thì lại giống như đổ đậu vào ổng tre(*), nói mãi không dứt, không mảy may để ý đến bầu không khí tẻ ngắt này.
(*) Hình dung sự thẳng thắn không dè dặt.
Bác gái không phải là người của thành phố Du, chỉ đến đây để thăm người thân, bà ấy có một đứa con trai đi lính ở nơi này, tết đến không thể trở về nhà nên một mình bà ấy xách túi đến bộ đội thăm con trai.
Thăm con trai xong lại một mình ngồi xe lửa về nhà. Nhà bà ấy ở một vùng nông thôn gần Thượng Hải, biết được bọn họ cũng xuống xe ở Thượng Hải, đôi mắt lập tức sáng lên, nắm lấy tay Lục Trường Chinh hỏi: “Chàng trai, hai người mua vé giường nằm đúng không?”
Lục Trường Chinh rút tay về một cách mất tự nhiên, vừa định trả lời, Lưu Mỹ Vân nhẹ nhàng đá anh một cái, giành nói: “Là vé đứng, vé giường nằm làm gì có chuyện dễ mua như vậy chứ? Bọn cháu mua muộn, ngay cả vé ghế cứng cũng không mua được.”
Đầu năm nay, muốn mua một tấm vé giường nằm phải có đơn vị mới mua được, mà dù vậy cũng chưa chắc có thể mua được.