Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tôi thấy chồng của cô là sĩ quan đúng không? Tại sao lại không mua được vé giường nằm chứ?” Bác gái có chút không tin.
“Bác gái, vé giường nằm mắc lắm đó, một vé hết hai mươi hai tệ lận, bọn con vừa mới kết hôn, còn rất nhiều chỗ phải dùng đến tiền, làm sao nỡ mua vé giường nằm chứ. Nếu có thể mua được ghế cứng con cũng thấy vui vẻ rồi.” Lưu Mỹ Vân nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt phiền muộn, nói tiếp: “Không may là khoảng thời gian trước con còn làm chân bị thương, bây giờ phải đứng hai ngày mới về đến nhà, con sợ vết thương lại tái phát nữa, ngẫm lại cũng phát sầu, đúng rồi, bác gái, bác mua vé gì vậy?”
“Vé đứng!” Giọng nói bén nhọn thốt ra.
Người phụ nữ này vốn dĩ có chút ý đồ, nhưng nghe Lưu Mỹ Vân nói xong thì bỏ hết mọi suy nghĩ, nhất là khi thấy Lưu Mỹ Vân đưa đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm tấm vé tàu trong túi áo mình, vội vàng tìm một cái cớ kéo hành lý đi chỗ khác.
“Mỹ Vân, cô giỏi thật đấy.”
Lục Trường Chinh nhìn Lưu Mỹ Vân, trong mắt tất cả đều là mê đắm.
Anh không ngốc, khi Lưu Mỹ Vân đá anh, anh đã hiểu được bác gái này có ý đồ gì đó. Lúc trước ở bộ đội cũng từng nghe mọi người phàn nàn, ngồi xe lửa về nhà một chuyến mấy chục tiếng, gặp phải bà con lấy thân phận của bọn họ ra để chiếm đoạt chỗ ngồi, những người ăn nói vụng về đều chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Mặc dù Lục Trường Chinh không đến mức ngậm bồ hòn, nhưng cũng thật sự thấy phiền khi phải cãi cọ với loại người này, Lưu Mỹ Vân nói vài ba câu đã có thể khiến cho bác gái kia đổi cả sắc mặt, kẹp túi đồ chạy mất dép.
Lục Trường Chinh quả thật rất thích kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, toàn thân toát ra sự thông minh nhanh trí như Lưu Mỹ Vân.
“Mỹ Vân, cô yên tâm, sau này tất cả tiền trợ cấp của tôi đều đưa hết cho cô, cô muốn mua cái gì thì mua cái nấy.” Nếu không phải nhà ga nhiều người phức tạp, bây giờ Lục Trường Chinh cũng muốn đưa hết tiền và phiếu trong túi cho Lưu Mỹ Vân cất giữ.
“Lời này là do anh nói đấy nhé.” Mặc dù bị đôi mắt nóng rực của Lục Trường Chinh nhìn chằm chằm đến nỗi lỗ tai có chút nóng lên, nhưng Lưu Mỹ Vân vẫn rất lý trí ở lúc mấu chốt.
“Ừ, là tôi nói.”
Lục Trường Chinh cười khúc khích gật đầu, không chỉ mỗi tiền trợ cấp, sau này khi trở về anh còn muốn lấy lại sổ tiết kiệm để ở chỗ cô nhỏ rồi giao cho Lưu Mỹ Vân cất giữ.
Lưu Mỹ Vân không biết mình chỉ nói mấy câu mà đã móc rỗng vốn liếng tiết kiệm trong hai mươi mấy năm của người đàn ông này.
Còn bốn mươi phút nữa xe lửa mới xuất phát, chuyến xe lửa mà bọn họ ngồi cũng đã bắt đầu xếp hàng soát vé.
Hàng ngũ cao thấp không đều, khắp nơi đều có tiếng tranh chấp mắng chửi do có người chen hàng truyền đến, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc đến khàn cả giọng của trẻ con.
Lục Trường Chinh dẫn Lưu Mỹ Vân xếp ở cuối hàng.
Trên người anh đeo toàn bộ hành lý của Lưu Mỹ Vân và một cái ba lô hành quân của chính anh, thân hình nhìn có vẻ không được thoải mái như bình thường.
Lưu Mỹ Vân đi theo bên cạnh anh, trên người chỉ đeo một cái bình nước quân dụng, vô cùng nhẹ nhàng.
Lúc đầu Lưu Mỹ Vân muốn mình tự xách hành lý, nhưng Lục Trường Chinh không chịu nhượng bộ chút nào, suýt nữa còn giành luôn cái bình nước của cô.
Cuối cùng Lưu Mỹ Vân không còn cách nào khác, nhón chân lên, ghé sát vào tai anh, nói: “Nhiều người quá, lát nữa soát vé chắc chắn sẽ còn chen chúc hơn, tôi sợ hai chúng ta bị tách ra, anh đưa ra một cái tay kéo tôi đi.”
Hơi ấm của cô gái phả tới, tê tê dại dại, trong nháy mắt tai của Lục Trường Chinh nóng hổi, tim đập bịch bịch, ngay cả những tiếng ồn trong phòng chờ anh cũng không nghe thấy nữa.