Khó trách lúc Triệu Ngũ Châu cùng với Cố Thanh Tùng cần tiền, đã vội nghĩ đến anh trước.
Nhưng số tiền kia thực sự là tới quá trùng hợp, nếu như cô muốn dẫn đứa bé đi theo quân, quả thực khắp nơi cần dùng đến tiền.
Không lo nhà không biết gạo muối mắc, áo cơm ăn ở mọi thứ đều cần tiền dùng phiếu, hiện nay cô còn mang theo một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn, mà cô lại không có việc làm, vậy nên cho dù là một phân tiền cô cũng phải nắm vững trong tay.
Vả lại cô cũng có một ý đồ xấu, không muốn Cố Thanh Hàn giúp Cố Thanh Tùng số tiền sính lễ lớn như này.
Còn nhớ ở trong nguyên tác, đa số tiền của Cố Thanh Hàn đều gửi về nhà, lại thêm thái độ làm người nhiệt tình của anh, lúc bình thường còn hay giúp đỡ đồng đội cùng với người nhà chiến hữu, tình nguyện để bản thân bị đói cũng muốn người khác ăn no mặc ấm, trên người anh căn bản không có tiền.
Nguyên chủ vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện này.
Cho nên chuyện nguyên chủ muốn vứt bỏ con gái, kỳ thực từ lâu đã có chút manh mối rồi.
Hôm nay, Cố Thanh Hàn chuyển cho cô 180 đồng, chắc đây đã là toàn bộ tiền tích góp của anh rồi nhỉ?
Mặc kệ, đã đến tài khoản của cô rồi, thì khoản tiền này cô sẽ bảo quản thật tốt, về sau đến thành phố Bắc, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Chờ cô ôm đứa bé đi ra ngoài phòng khách, Triệu Ngũ Châu liền cố ý chơi với đứa bé ở trước mặt Ôn Noãn: “Chiêu Đệ, có nhớ ba của cháu không? Ba của cháu sắp được điều đến thành phố Bắc rồi, ôi, chỗ kia xa lắm, về sau chúng ta cũng không dễ nhìn thấy ba của cháu rồi!”
Bà ta bế lấy cô bé rồi nhìn Ôn Noãn, cười nói: “Ngày mai cháu với mẹ đến bưu cục gửi một điện báo cho ba đi, bảo ba nhanh chóng quay về nhà một chuyến, bằng không thì về sau muốn gặp cũng không dễ gặp rồi!”
Cô bé ăn mấy muỗng canh trứng gà, miệng dính ít bột trứng, Triệu Ngũ Châu nhìn thấy đáng tiếc, chuẩn bị dùng ngón tay quẹt đút vào miệng cho cô bé.
Chỗ da của cô nhóc bị ngón tay của Triệu Ngũ Châu quẹt qua đã đỏ lên, miệng nhỏ bĩu ra, giống như sắp khóc.
Thấy thế, Ôn Noãn nhíu lông mày, trực tiếp giơ tay ôm lấy đứa bé.
Triệu Ngũ Châu cũng không quan tâm, cười cười nhét ngón tay dính canh trứng gà vào trong miệng của mình, mút sạch sẽ, còn nói: “Thuận tiện thì, bảo ba mẹ cháu nhanh chóng có thêm một em trai đi, như vậy thì về sau cháu sẽ có bạn rồi!”
Ôn Noãn: “...”
“Nói không chừng là một em gái nữa đấy!”
Sắc mặt Ôn Noãn trầm xuống, lại nói câu: “Còn nữa, con bé không phải Chiêu Đệ, về sau đừng có gọi lung tung!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa